Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
Tỉnh giấc là cú nhảy dù khỏi giấc mộng.
Thoát khỏi vòng xoáy ngột ngạt
người lữ hành chìm xuống vùng xanh của buổi sáng.
Các thứ bừng lên. Anh ta cảm nhận – từ tư thế
của con sơn ca run rẩy – hệ rễ cây hùng vĩ,
những ngọn đèn lắc lư dưới lòng đất. Nhưng trên mặt đất
là cây xanh – một trận lụt nhiệt đới của chúng – với
những cánh tay giơ lên, lắng nghe
nhịp điệu của một cái bơm vô hình. Và anh ta
chìm vào mùa hè, được hạ xuống
trong cái miệng núi lửa sáng chói của nó, xuống
qua các trục của các thời đại xanh ẩm
run rẩy dưới tuabin của mặt trời. Rồi nó dừng,
hành trình thẳng đứng qua khoảnh khắc, và đôi cánh dang
thành sự nghỉ ngơi của con ó trên dòng nước chảy.
Âm điệu ngoài vòng pháp luật
của chiếc kèn Thời đại Đồ đồng
lơ lửng trên vực không đáy.
Trong những giờ đầu của ngày ý thức có thể nắm trọn thế giới
như bàn tay nắm một hòn đá được sưởi ấm dưới nắng.
Người lữ hành đứng dưới gốc cây. Liệu
sau cú rơi qua vòng xoáy của cái chết
một ánh sáng lớn có mở ra trên đầu anh ta?
Tomas Tranströmer, “Prelude,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.