Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và bị trục xuất khỏi Liên Xô năm 1972. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1987 và qua đời ở New York City năm 1996.
cho Carl Proffer
Một ống xi lanh bằng đá đang chích
heroin vào đống cơ mềm của mùa đông.
Một điệp viên, lục lọi trong một thùng rác,
lôi ra một bản vẽ nhàu nát của điêu tàn.
Khắp nơi đều có những nhân vật cưỡi ngựa;
bốn móng guốc đặt trên bệ đá xanh.
Những kỵ sĩ có vẻ đơn giản là đã thăng
trên tấm ga trải giường của chính họ.
Lúc chạng vạng những ngọn đèn chùm giống
đống lửa trại, các nàng tiên nhảy, mông rung rinh.
Ngón tay, đặt cả ngày trên nút “khởi động,”
đang mân mê đứa em gái của mình.
Tấm vải tuyn mỏng đung đưa bên cửa sổ,
tiếng sột soạt của tờ tiền luôn xanh,
cái tháng Bảy chừng như không ngừng,
hành hạ cây chổi vườn trơ trụi.
Một sự giao giữa lưỡi dao với cổ họng
sống, nhưng không phát ra một âm thanh,
một dòng sông lấp lánh nơi khúc quanh,
trên mặt phủ một lớp băng giá mỏng.
Nạn nhân của phổi nhưng bạn của lông mi,
không khí trong suốt, nó bị chọc rách
bởi mỏ của những con chim hầu như
chỉ nhìn thấy được khi nhìn từ góc chếch.
Đây – một bức tượng khổng lồ nằm bẹp
được bao phủ trong lớp vỏ màu nâu
với viền ren của những chiếc bánh xe
sau sáu giờ là trở nên đông cứng.
Hoàng hôn, con chuột thả ra khỏi khe nứt,
gặm – từng răng cửa của nó nhe ra –
miếng phô mai điện của vùng ngoại ô,
cái mà chỉ con mối có khả năng sống sót
qua mọi thứ mới có thể xây dựng;
những nhà kho, những khu giường bệnh,
cảm nhận được sự gần gũi của sa mạc,
với sự trợ giúp của các kim tự tháp,
trái đất, màu quế và gạch nung, đem
che giấu sự nằm ngang của nó.
Và đoàn tàu trườn đến, như một con rắn,
đến núm vú duy nhất của thủ đô.
Joseph Brodsky, “В окрестностях Александрии” (1982).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.