Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
Không khí buổi sáng gửi đi những lá thư bằng các con tem ửng sáng.
Tuyết lấp lánh và mọi gánh nặng nhẹ đi – một kilô nặng không quá 700 gam.
Tít trên cao mặt băng mặt trời lơ lửng tại chỗ, vừa ấm vừa lạnh.
Gió thổi chậm như đang đẩy xe đẩy trẻ con trước mặt.
Các gia đình ra ngoài, trông bầu trời mở lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Chúng ta thấy mình ở trong chương đầu một câu chuyện rất hấp dẫn.
Nắng bám vào tất cả những chiếc mũ lông như phấn bám trên ong
và nắng bám vào cái tên MÙA ĐÔNG và ở đó cho đến khi mùa đông kết thúc.
Một bức tĩnh vật vẽ các khúc gỗ trên tuyết khiến tôi suy tư. Tôi hỏi chúng:
“Các bạn sẽ đi cùng tôi đến tuổi thơ tôi chứ?” Chúng trả lời “Sẽ.”
Trong các lùm cây có tiếng thì thầm của các từ ngữ trong một ngôn ngữ mới:
nguyên âm là bầu trời xanh phụ âm là các cành cây đen và nói rất khẽ trên tuyết.
Nhưng chiếc phản lực nhún chào trong những chiếc váy của tiếng gầm
khiến cho sự im lặng trên mặt đất càng thêm dữ dội.
Tomas Tranströmer, “Noon Thaw,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.