Louise Glück (1943–2023) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.
Thỉnh thoảng cậu ăn trộm, bởi nhà họ không có cây riêng
và cậu thích trái cây. Không hẳn ăn trộm –
cậu giả vờ mình là một con thú; cậu ăn quả rụng,
như các con thú vẫn ăn. Đấy là những gì cậu nói với vị linh mục,
rằng cậu không nghĩ việc lấy một thứ sẽ chỉ nằm đó thối đi là một tội lỗi,
năm này cũng như năm khác.
Là một con người, vị linh mục đồng ý với cậu bé,
nhưng là một linh mục ông khiển trách cậu, tuy hình phạt rất nhẹ,
để không giết chết trí tưởng tượng: ông sẽ phạt gì
một cậu bé nhỏ hơn nhiều đã lấy một thứ không phải của cậu.
Nhưng cậu bé phản đối. Cậu sẵn sàng sám hối
vì cậu thích vị linh mục, nhưng cậu từ chối tin rằng Giêsu
đã trao cây vả ấy cho bà cụ ấy; cậu muốn biết
Giêsu làm gì với toàn bộ tiền ngài kiếm được từ bất động sản,
không chỉ ở ngôi làng này mà cả toàn quốc.
Một phần cậu đùa nhưng một phần cậu nói nghiêm túc
và vị linh mục bực bội – ông không biết phải làm sao với cậu bé này,
ông không thể giải thích rằng tuy Kitô không buôn đất
cây vả vẫn thuộc về bà cụ, kể cả khi bà chẳng bao giờ hái quả.
Biết đâu một ngày nào đó, với sự khích lệ của cậu,
bà sẽ trở thành một vị thánh và chia sẻ cây vả và ngôi nhà rộng với những người lạ,
nhưng hiện tại bà vẫn là một con người mà tổ tiên đã dựng nên ngôi nhà này.
Vị linh mục nhẹ nhõm ông đã xoay cuộc trò chuyện đi khỏi tiền bạc,
nó làm ông bồn chồn, và quay lại những từ như gia đình hay truyền thống,
nơi ông cảm thấy an toàn hơn. Cậu bé nhìn ông chằm chằm –
cậu biết hoàn toàn rõ những cách mà cậu đã lợi dụng một bà cụ già yếu,
những cách cậu lấy lòng vị linh mục, để gây ấn tượng với ông. Nhưng cậu khinh
những bài phát biểu như cái bài phát biểu đang bắt đầu lúc này;
cậu muốn châm chọc vị linh mục bằng sự trốn chạy của chính ông: nếu yêu gia đình đến vậy
thì sao vị linh mục không kết hôn như cha mẹ ông đã kết hôn để nối dõi tông đường.
Nhưng cậu im lặng. Những lời có nghĩa là
không chất vấn, không tìm cách lý luận – những lời ấy đã được nói ra.
“Cảm ơn Cha,” cậu nói.
Louise Glück, “Confession,” A Village Life (Farrar, Straus and Giroux, 2009).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.