Pablo Neruda (1904–1973) là nhà thơ người Chilê. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1971 cho “một thứ thơ […] đã làm sống lại định mệnh và những ước mơ của một châu lục.”
Tôi không yêu em như em là một bông hồng muối, topaz,
hay mũi tên của những bông cẩm chướng lửa trào:
tôi yêu em như có những điều tăm tối nhất định được yêu,
một cách bí mật, giữa tâm hồn và bóng tối.
Tôi yêu em như một loài cây không ra hoa mà mang
trong mình, ẩn giấu, ánh sáng của những bông hoa ấy,
và nhờ tình yêu của em mà mùi hương bện chặt
dậy lên từ đất sống tờ mờ trong thân tôi.
Tôi yêu em không biết bằng cách nào, hay bao giờ, từ đâu,
tôi yêu em trực tiếp không vấn đề hay lòng kiêu hãnh:
tôi yêu em cách này bởi tôi không biết cách yêu nào khác,
ngoài trong dạng thức này nơi tôi không tồn tại, em không,
gần đến nỗi bàn tay em trên ngực tôi cũng hóa bàn tay tôi,
gần đến nỗi cùng giấc ngủ của tôi đôi mắt em khép lại.
Pablo Neruda, “XVII,” Cien sonetos de amor (Editorial Losada, 1959).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.