Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
Dưới ga tàu điện ngầm.
Một đám đông giữa các tấm áp phích
trong ánh sáng chết nhìn chằm.
Con tàu đến và mang đi
các khuôn mặt và cặp táp.
Tiếp đến bóng tối. Chúng tôi ngồi
như các bức tượng trong toa
bị kéo lê vào các hang động.
Sự ép buộc, mơ mộng, sự ép buộc.
Ở các ga tàu dưới mực nước biển
họ bán tin tức về bóng tối.
Người ta di chuyển, buồn bã,
im lặng dưới các mặt đồng hồ.
Con tàu mang đi
những áo ngoài và những tâm hồn.
Những cái nhìn về mọi phía
trên hành trình xuyên qua ngọn núi.
Vẫn chưa có gì thay đổi.
Nhưng gần mặt đất hơn
các con ong của tự do bắt đầu vo ve.
Chúng tôi trồi lên từ lòng đất.
Mặt đất đập cánh
một lần rồi trở nên tĩnh lặng
bên dưới chúng tôi, rộng và xanh.
Những bông lúa bị thổi vào
trên các sân ga.
Ga cuối! Tôi đi tiếp,
đi qua ga cuối.
Có bao nhiêu người? Bốn,
năm, không hơn.
Nhà cửa, đường xá, bầu trời,
những cái vịnh xanh, những ngọn núi
mở toang cửa sổ của mình.
Tomas Tranströmer, “The Journey,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.