Gottfried Benn (1886–1956) là nhà thơ người Đức.
Quý ông đằng kia vừa gọi thêm một cốc bia nữa,
rất được, bởi vì tôi chẳng cần tự trách mình
nếu thỉnh thoảng tôi cũng tợp một.
Người ta luôn nghĩ rằng mình bị nghiện,
trong một tạp chí Mỹ tôi đọc
mỗi điếu thuốc cắt băm sáu phút khỏi cuộc đời người ta.
Tôi chả tin, chẳng tập đoàn Cola Cola
thì cũng một nhà máy kẹo cao su đứng sau bài viết.
Một cuộc sống bình thường, một cái chết bình thường
chẳng là gì hết. Ngay cả một cuộc sống bình thường
cũng dẫn đến một cái chết bệnh tật. Nói chung cái chết
chẳng liên quan gì đến sức khỏe và bệnh tật,
nó lợi dụng chúng cho mục đích riêng mình.
Ý anh là gì: cái chết chẳng liên quan gì đến bệnh tật?
Ý tôi thế này: có biết bao người bệnh tật mà chẳng chết,
thành thử có điều gì khác đang diễn ra ở đây,
một mảnh nghi vấn,
một yếu tố bất định,
nó chẳng rành mạch rõ ràng,
cũng chẳng cầm liềm
mà quan sát, nhìn quanh các góc, thậm chí còn kìm nén
và âm nhạc mà nói có một giai điệu khác.
Gottfried Benn, “Restaurant,” Fragmente (Limes Verlag, 1951).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.