Wisława Szymborska (1923–2012) là nhà thơ người Ba Lan. Bà được trao giải Goethe năm 1991, giải Nobel văn chương năm 1996, và Huân chương Đại bàng Trắng của Ba Lan năm 2011.
Phải, tôi còn nhớ bức tường
trong thị trấn đổ nát của chúng tôi.
Nó nhô ra gần đến tầng sáu.
Trên tầng bốn có một tấm gương,
một tấm gương khó tin,
không bị vỡ, vẫn gắn chặt vào tường.
Nó không còn phản chiếu khuôn mặt bất kỳ ai,
không bàn tay chải tóc,
không cánh cửa đối diện,
không gì có thể được gọi
là một địa điểm.
Như thể nó đang đi nghỉ dưỡng –
trong nó soi chiếu một bầu trời sống động,
trong không khí hoang dã những đám mây bận rộn,
bụi gạch vụn được gột rửa bởi cơn mưa lấp lánh,
những chim bay, sao trời, bình minh.
Và như bất kỳ vật nào được chế tác xảo tinh,
nó hoạt động hoàn hảo,
với một vẻ tỉnh bơ lão luyện.
Wisława Szymborska, “Mirror,” Map: Collected and Last Poems, trans. Clare Cavanagh and Stanisław Barańczak (Houghton Mifflin Harcourt, 2015).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.