Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Phép lạ” – Boris Pasternak

Boris Pasternak (1890–1960) là nhà thơ và nhà văn người Nga. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1958.

Phép lạ

Ngài đi từ Bê-tha-ni đến Giê-ru-sa-lem,
U uất bởi những dự cảm buồn bã trong lòng.

Bụi gai trên sườn dốc đã cháy rụi,
Không khói bốc lên từ một túp lều gần,
Không khí nóng, những cây sậy bất động,
Và sự lặng lẽ của Biển Chết nằm im.

Trong nỗi đắng ngang nỗi đắng của biển,
Ngài bước đi với một đám nhỏ mây
Trên con đường bụi đến một khuôn viên nọ
Trong kinh thành để gặp các môn đồ.

Và ngài lạc sâu vào trầm tư, đến nỗi
Cánh đồng rực mùi ngải cứu trong u buồn.
Mọi thứ tĩnh lặng. Một mình ngài đứng giữa,
Và cả khu vực nằm sải trong sự mê man.
Tất cả lẫn lộn: cái nóng và hoang mạc,
Những suối và khe và những con thằn lằn.

Ở gần đó vươn cao một cây vả,
Không mang trái, chỉ cành lá sùm sòa.
Và ngài phán với nó: “Mi có ích chi hả?
Ta thấy vui gì trong mi sự lờ đờ?

Ta đói, khát, mi – cái cây vô tích sự,
Gặp mi chán chường hơn gặp đá hoa cương.
Ôi, thật đáng căm và bất tài trong mắt!
Hãy cứ vậy đến tận cùng thời gian.”

Bỗng một cơn rùng mình của kết án chạy
Dọc xuống thân cây như sét xuống thu lôi.
Cây vả đã bị thiêu thành tro bụi.

Giả lúc ấy có một khoảnh khắc của tự do
Giữa những cành, lá, bộ rễ và thân,
Thì quy luật của tự nhiên đã có thể can thiệp.
Song phép lạ là phép lạ, và phép lạ là Chúa.
Khi chúng ta còn hoang mang, thì giữa hỗn loạn,
Nó đã xảy đến trong nháy mắt, bất thần.

Boris Pasternak, “Чудо” (1947).

Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on August 15, 2025 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started