Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và bị trục xuất khỏi Liên Xô năm 1972. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1987 và qua đời ở New York City năm 1996.
Hãy phập phồng, lưỡi nến, trên trang giấy trắng tinh,
cúi xuống, run rẩy với hơi thở cácbon điôxít,
hãy đi theo – nhưng đừng lại quá gần! –
chuỗi chữ cái đang xếp hàng chờ ý nghĩa.
Mi soi sáng tủ, tường, bức biếm họa trong hốc,
– một khoảng rộng hơn độ phủ của chữ viết tay! –
Và muội của mi bay cao hơn là chắc
những suy nghĩ của tác giả những dòng này.
Song, mi đã có tên giữa hàng ngũ của chúng;
bằng cây bút vĩnh cửu, cuối thiên niên kỷ ở Rome,
để nhớ những dấu phảy mảnh mai của mi, ta viết
những từ “ngọn đuốc,” “sợi bấc,” “ngọn đèn,”
không một dấu chấm – và căn phòng trông như lúc
nguyên thủy. (Viết, cây bút đã viết không nhiều.)
Ôi, hòa với cả bóng tối trong đêm, mực,
nó đã tỏa ra nhiều ánh sáng biết bao nhiêu!
Joseph Brodsky, “Римские элегии [VIII]” (1981).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.