Louise Glück (1943–2023) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.
Theo tôi thấy,
cả cuộc đời mẹ tôi, cha tôi
đã ghìm bà xuống, như
hòn chì buộc vào mắt cá chân.
Bà
bản tính là trôi nổi;
bà muốn du lịch,
đến nhà hát, đi bảo tàng.
Cái ông muốn
là nằm trên đi văng
với tờ Times
úp lên mặt,
để cái chết, khi nó đến,
sẽ không có vẻ là một thay đổi gì đáng kể.
Ở những cặp như thế,
nơi thỏa thuận
là làm mọi thứ cùng nhau,
lúc nào người chủ động cũng là
người nhượng bộ, người nhường.
Bạn không thể đi bảo tàng
với một người
không chịu mở mắt.
Tôi đã nghĩ cái chết của cha tôi
sẽ giải thoát mẹ tôi.
Theo một nghĩa, nó đúng là như vậy:
bà đi đây đó, ngắm nhìn
nghệ thuật vĩ đại. Nhưng bà trôi.
Như quả bóng bay của một đứa trẻ
bay mất ngay
khi không còn được giữ.
Hay như một phi hành gia
làm sao đó đã lạc mất con tàu
và phải trôi dạt trong không gian,
biết, bất kể nó kéo dài bao lâu,
đấy là những gì còn lại của sống: bà tự do
theo nghĩa đó.
Không còn liên hệ gì với mặt đất.
Louise Glück, “The New World,” Ararat (Ecco Press, 1990).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.