Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
Trên con lộ chính vào thành phố
lúc mặt trời lặn.
Dòng xe đặc lại, bò trườn.
Nó là một con rồng uể oải, lấp lánh.
Tôi là một trong những chiếc vảy rồng.
Bất thình lình mặt trời đỏ
ở ngay giữa kính chắn gió
tràn vào.
Tôi trong suốt
và dòng chữ trở nên thấy được
bên trong tôi
những chữ viết bằng mực vô hình
hiện ra
khi tờ giấy được hơ lên lửa!
Tôi biết mình phải đi thật xa
qua thành phố, rồi
xa nữa, cho đến khi đến lúc phải đi ra
và đi bộ một quãng xa trong rừng.
Đi theo những dấu chân lửng.
Trời tối dần, khó nhìn.
Kia, trên rêu, có những hòn đá.
Một trong những hòn đá ấy rất quý.
Nó có thể thay đổi mọi thứ
nó có thể làm bóng tối tỏa sáng.
Nó là một cái công tắc cho cả vùng đất.
Mọi thứ đều phụ thuộc vào nó.
Nhìn nó, sờ vào nó…
Tomas Tranströmer, “Further In,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.