Boris Pasternak (1890–1960) là nhà thơ và nhà văn người Nga. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1958.
Chị tôi – sự sống đang chảy tràn hôm nay
Đập mình bằng mưa xuân lên không chừa một ai hết,
Song những kẻ đeo móc khóa thì gắt gỏng lắm thay
Và lịch sự châm chích, như rắn trong yến mạch.
Những người lớn tuổi hơn dĩ nhiên có lý do của họ.
Nhưng lý do của anh, nhất định, chẳng thể khác, nực cười,
Rằng trong dông bão đôi mắt và bãi cỏ tím ngắt
Và mùi hoa mộc tê ướt thoang thoảng nơi chân trời.
Rằng vào tháng Năm, khi nghiền ngẫm cuốn lịch
Của tuyến tàu Kamyshin trong lúc ngồi trên khoang,
Nó cảm giác còn hoành tráng hơn cả Kinh Thánh
Và những băng ghế dài bị bão bụi miết đen.
Bất cứ gì xuất hiện, đám phanh tàu cất tiếng sủa
Vào những người dân làng yên bình trong rượu quê,
Người ta ngó khỏi nệm, đây phải ga mình không nhỉ,
Và mặt trời đang lặn cũng đồng cảm cùng ta.
Và với tiếng oàm oạp thứ ba chiếc chuông bơi đi mất
Với một lời xin lỗi liên tục: rất tiếc, hãy còn xa.
Dưới tấm rèm nó đi xuyên màn đêm bỏng đốt
Và thảo nguyên sụp từ các bậc cửa đến một vì sao.
Chớp tắt, chớp tắt, nhưng đâu đó người ta đang ngon giấc,
Và như một ảo tượng người yêu dấu cũng ngủ yên,
Trong khi đó, một trái tim, khắp các sân ga đạp tóe nước,
Vãi những cánh cửa khoang tàu vào thảo nguyên.
Boris Pasternak, “Сестра моя — жизнь и сегодня в разливе” (1917).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.