Những đêm không ngủ được
(tức là mọi đêm)
tôi có những giọng nói trong đầu
những giọng nói quen
và tôi đã quen với những giọng nói quen
tôi không thắc mắc chúng là của ai
đầu tôi là một quán rượu tối
ở một góc tôi ngồi vặn đồng hồ
qua một phút tôi vặn ngược một phút
những giọng nói không nói chuyện với tôi
(dù chắc hẳn chúng biết tôi ở đó)
chúng nói chuyện với nhau
về những điều tôi không hiểu
như vị của ánh sao
(tôi đã nếm thử)
hay thời tiết dưới đáy đại dương
(lạnh và ướt và tối quanh năm
nhưng tôi đoán không mưa bao giờ)
hay tình yêu của những bà mẹ
dành cho con trai họ
(tôi cũng là một người con)
thỉnh thoảng
tôi nghe chúng nhắc tên tôi
(mà tôi nghĩ là tên người khác)
hay tên người phụ nữ tôi yêu
(một cái tên quen)
trong lúc tôi vặn đồng hồ
rồi một đêm quá sức chịu đựng
tôi quyết định lên tiếng (xin chào)
nhưng trong bóng tối chúng im lặng
một đêm tôi kéo ghế lại gần
(từ từ và thận trọng)
chúng lùi ra trong tiếng ghế xô
một đêm tôi gào to một câu chuyện mủi lòng
(tôi rớm nước mắt)
chúng làm như không nghe thấy
tôi không biết đã bao nhiêu đêm
tôi mệt mỏi và tôi không ngủ được
những giọng nói để tôi yên và không để tôi yên
đêm nay tôi thôi vặn ngược đồng hồ
tôi ném nó về phía những giọng nói
những giọng nói im lặng và đêm ngừng trôi
Thơ hay lắm.
Thực sự mong bạn luôn bình an
những giọng nói quen sẽ tìm thấy một giọng nói không quen, để bắt đầu quen, để đêm cứ trôi bình yên…