
Louise Glück (1943–2023) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.
Có quá nhiều, luôn luôn, rồi quá ít.
Tuổi thơ: bệnh tật.
Ở cạnh giường tôi có một chiếc chuông nhỏ –
ở đầu kia của chiếc chuông, mẹ tôi.
Bệnh tật, mưa xám. Lũ chó ngủ qua nó. Chúng ngủ trên giường,
dưới cuối, và đối với tôi dường như chúng hiểu
về thời thơ ấu: tốt nhất là cứ vô thức.
Mưa đổ thành những vệt xám trên cửa sổ.
Tôi ngồi với cuốn sách, chiếc chuông nhỏ bên cạnh.
Không nghe thấy một giọng nói, tôi theo học một giọng nói.
Không thấy dấu hiệu của tinh thần, tôi quyết tâm
sống trong tinh thần.
Mưa đậm lên rồi mờ đi.
Tháng qua tháng, trong không gian của một ngày.
Các thứ trở thành mơ; các giấc mơ trở thành các thứ.
Rồi tôi khỏe; chiếc chuông trở về trong tủ.
Mưa đã tạnh. Lũ chó đứng ở cửa,
háo hức muốn ra ngoài.
Tôi khỏe lại, rồi tôi thành người lớn.
Và thời gian cứ trôi – nó giống như mưa,
rất nhiều, rất nhiều, cứ như một sức nặng không thể nào lay chuyển.
Tôi là một đứa trẻ, mơ màng.
Tôi bị ốm; tôi được bảo vệ.
Và tôi đã sống trong thế giới của tinh thần,
thế giới của mưa xám,
cái mất đi, cái được ghi nhớ.
Rồi bỗng nhiên mặt trời tỏa sáng.
Và thời gian cứ trôi, ngay cả khi hầu như chẳng còn gì.
Và cái nhận thức trở thành cái được ghi nhớ,
cái được nhớ, cái được nhận thức.
Louise Glück, “Time,” The Seven Ages (HarperCollins, 2001). This poem was first published in The New Yorker (April 24, 2000 Issue) and was included in The Best American Poetry 2001.
Nguyễn Huy Hoàng dịch.