Jennifer Grotz sinh năm 1971 ở Canyon, Texas. Cô đã xuất bản bốn tập thơ và là giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Rochester.
Trong thế kỷ mười chín,
tôi sẽ tìm được một thầy đồng,
một cái bàn gõ, một quả cầu pha lê,
nhưng để gọi hồn ông năm 2016,
tôi lên mạng và Google,
cuộn trang này sang trang khác đến khi
tên của ông biến mất
trong một danh sách các liên kết ngẫu nhiên,
nhưng vẫn còn cái tên ông dùng trên Skype,
vẫn hình ảnh ông vượt qua vạch đích
của cuộc chạy marathon Portland,
vẫn bức ảnh cười-trong-gió-trên-bãi-biển, vẫn
cái e-mail đến lúc 3 giờ sáng
hồi tháng Hai, những lời lẽ của
tình yêu và sự động viên đến thật bất ngờ
mà tôi thấy lạ nhưng không hề hỏi,
nghĩ có lẽ ông đã thức uống rượu,
cảm thấy mình ủy mị, và
đó chắc hẳn là
cái đêm của lần tự sát đầu tiên
chúng tôi thấy trong nhật ký của ông,
ông gieo mình như thế nào từ một cây cầu
xuống dòng Willamette lạnh và bẩn
nhưng sống sót,
và thất vọng làm sao
chắc hẳn ông đã cảm thấy khi ấy,
cái cơ thể miễn cưỡng đối đầu
với một luồng adrenaline,
cơ thể ông cảm giác ở nơi
cực cùng sức sống.
Jennifer Grotz, “Medium,” The New Yorker (January 22, 2018 Issue).
Copyright © 2018 by Jennifer Grotz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.