Có bao giờ em nhìn, qua ô kính, lúc hoàng hôn,
về mặt hồ Tây trước khi giông
đến—trên bầu trời là những đám mây đen
nhưng nắng vẫn vàng rực rỡ và nó nhắc em
nhớ về những thứ em tưởng mình đã quên—
làm sao cuộc đời trước mắt đã tối đen
mà vẫn dịu dàng như tia nắng lướt ngang
qua má em nơi vừa ánh lên một giọt nước mắt
mênh mông như một hồ nỗi buồn trong vắt