Thế giới là tất cả những gì đúng sự thật.
Một mình với bức tường trống và trang giấy trắng
Chúng ta thấy chẳng còn gì để viết
Về tình yêu, và nỗi đau, và những sự mất mát
Chúng ta đã chịu đựng đủ, nhưng chưa đủ đến mức
Có thể viết nó ra như những gì có thật.
Vậy thì bật nhạc lên và dưới đèn hiu hắt
Chúng ta nhảy và nhảy cho đến khi kiệt sức
Ngồi xuống bàn và thấy chẳng còn gì để viết
Ngoài những lời đã cũ, như những giọt nước mắt
Trong những đêm không trăng mà chúng ta đã khóc
Cho thế giới chúng ta nghĩ đã từng là thật
Nơi chúng ta, giống như những đứa trẻ có hết
Tất cả mọi thứ, bên cây bút và mực
Hạnh phúc và do đó chẳng có gì để viết.
Và đâu đó một tiếng đàn vọng đến, một tiếng hát
Khẳng định điều mà chúng ta vốn biết—
Rằng thế giới là tất cả những gì đúng sự thật
Và sự thật là chúng ta chẳng còn gì để viết.