Ted Hughes sinh năm 1930 ở Yorkshire. Ông xuất bản tập thơ đầu năm 1957 và tiếp tục cho ra đời nhiều tác phẩm thơ, dịch thuật, kịch, và sách thiếu nhi. Ông được trao giải Somerset Maugham năm 1960, giải Hawthornden năm 1961, hai giải Whitbread vào các năm 1997 và 1998, và giải Forward cho tập thơ xuất sắc nhất cùng giải T. S. Eliot năm 1998. Ông được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Vương quốc Anh năm 1984 và giữ chức vụ này cho đến khi qua đời năm 1998. Ông kết hôn với nhà thơ người Mỹ Sylvia Plath từ năm 1956 cho đến khi bà tự sát năm 1963.
Nó có phải là một con thú có phải là một con chim?
Cô vuốt ve nó. Anh nói với nó thì thầm.
Cô biến giọng mình thành cánh rừng hạnh phúc của nó.
Anh đưa nó ra bằng những nụ cười đường nén.
Chẳng mấy chốc nó đã liếm những nụ hôn của họ.
Cô cho nó những sợi dây giọng cô nó nuốt chửng
Anh cho nó máu mặt anh nó trở nên háo hức
Cô cho nó cam thảo của miệng cô nó bắt đầu phát triển
Anh mở cây hồi cần của tương lai anh
Và nó cắn và nuốt ực, trở nên hung dữ, vồ lấy
Trọng tâm của đôi mắt anh
Cô cho nó sự vững chãi của bàn tay
Anh cho nó sức mạnh của cột sống anh nó ăn tất cả
Nó bắt đầu khóc họ có thể cho nó cái gì
Họ đưa cho nó lịch nó đớp nhật ký của họ
Họ cho nó giấc ngủ nó tợp giấc mơ của họ
Ngay cả khi họ ngủ
Nó ăn da họ và cơ bắp bên dưới
Họ cho nó những lời thề răng nó cạp cơn đói của nó
Qua từng lời họ thốt ra
Nó tìm thấy những con rắn dưới sàn nó ăn chúng
Nó tìm thấy một con nhện kinh dị
Trong lòng bàn tay họ và ăn nó
Họ cho nó những nụ cười đôi và sự im lặng trống rỗng
Nó nhai những cái lỗ trên những tấm thảm của họ
Họ cho nó logic
Nó ăn màu tóc của họ
Họ cho nó mọi lập luận sẽ đến
Họ cho nó gào và thét họ có ý đấy
Nó ăn khuôn mặt của con cái họ
Họ cho nó album ảnh họ cho nó những bản thu của họ
Nó ăn màu của mặt trời
Họ cho nó một ngàn lá thư họ cho nó tiền
Nó ăn trọn tương lai họ nó chờ đợi họ
Nhìn chằm chằm và đói khát
Họ cho nó những tiếng thét nó đã đi quá xa
Nó ăn vào não họ
Nó ăn mái nhà
Nó ăn hòn đá cô đơn nó ăn gió khóc đói
Nó giận dữ bỏ đi
Họ khóc họ gọi nó lại nó có thể có mọi thứ
Nó rứt dây thần kinh của họ nhai nhai không vị
Nó cắn vào tấm thân tê dại của họ họ không chống cự
Nó cắn vào não rỗng của họ họ hầu như không biết
Nó rống lên đi
Qua một đống vụn ánh sao và đồ sành
Nó từ từ lui đi họ không thể nhúc nhích
Nó đã đi xa họ không thể cất tiếng
Ted Hughes, “The Lovepet,” Crow (Harper & Row, 1971). This poem was first published in The New Yorker (January 2, 1971 Issue).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.