Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.
Rocky là một tên bình thường, một người bạn trung thành.
Vấn đề là hắn chỉ là một con mèo.
Luyện tập thôi, hắn nói, và hắn sẽ nhảy bổ
Vào cái bóng của hắn trên tường.
Phải thừa nhận, tôi đã chẳng học được điều gì.
Tôi thường ngồi nhìn hắn ngủ.
Nếu lũ chim thử tò te tí ngoài sân
Hắn sẽ mở một mắt.
Tôi đến mức còn khen hắn cư xử tốt.
Hắn màu đen ngoại trừ đôi găng tay trắng hắn đeo.
Hắn chơi piano trong phòng khách
Bằng cách bước tới bước lui qua các phím đàn.
Với sự khéo ơi là khéo hắn gặm tai tôi
Nếu tôi không đứng dậy khỏi ghế.
Rồi một ngày hắn biến mất. Tôi gọi.
Tôi chọc chọc bụi cây.
Tôi đi sâu vào trong rừng.
Mấy buổi sáng là khó khăn nhất. Tôi đặt
Một đĩa sữa ở cửa sau.
Ú òa, một con chim kêu lên. Ả biết.
Có lúc chúng tôi có đến chục nông dân làm việc cho mình.
Tôi khum tay làm một cái loa và gọi.
Đến giờ tôi vẫn gọi, mặc dầu đã nhiều năm rồi.
Rocky ơi, tôi kêu!
Và giờ con chim cũng im lặng.
Charles Simic, “Little Unwritten Book,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.