Pablo Neruda (1904–1973) là nhà thơ người Chilê. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1971 cho “một thứ thơ […] đã làm sống lại định mệnh và những ước mơ của một châu lục.”
Tôi tuyên bố mình có tội vì đã không
bện, bằng đôi tay tôi được trao,
một cây chổi.
Vì sao tôi đã không bện chổi?
Vì sao họ trao tay cho tôi?
Chúng được dùng vào việc gì
nếu tôi chỉ thấy sự lao xao của ngũ cốc,
nếu tôi chỉ có tai để lắng nghe gió
và đã không nhặt những sợi rơm
để làm chổi,
vẫn còn xanh trên đất,
đã không phơi những cuống mềm
và đã không bện chúng
thành một bó vàng
và đã không gắn một cây gậy gỗ
vào chiếc váy vàng
cho đến khi tôi có chổi quét đường?
Cứ thế:
tôi không biết làm sao
cuộc đời tôi trôi qua
không học, không thấy,
không nhặt và bện
những thứ căn bản nhất.
Đến giờ này tôi không phủ nhận
mình đã có thời gian,
thời gian,
nhưng tôi không có tay,
và làm sao có thể
một cách chính đáng nhắm tới điều vĩ đại
nếu tôi chưa bao giờ có thể
bện
một cây chổi,
một,
chỉ một mà thôi?
Pablo Neruda, “El culpable,” Las manos del día (Editorial Losada, 1968).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.