Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Mặt trời của chúng ta” – Giorgos Seferis

Giorgos Seferis (1900–1971) là nhà thơ người Hy Lạp. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1963.

Mặt trời của chúng ta

Mặt trời này đã là của tôi và của người; chúng ta đã chia sẻ nó.
Ai đang đau khổ đằng sau tấm lụa vàng, ai đang chết?
Một người đàn bà đấm ngực khô kêu lên: “Lũ hèn,
chúng đã bắt các con tôi và xé chúng thành từng mảnh, các ngươi đã giết chúng
nhìn những con đom đóm lúc hoàng hôn bằng ánh mắt lạ lùng,
lạc trong suy nghĩ mù.”
Máu đã khô trên một bàn tay mà một cái cây làm xanh,
một chiến binh ngủ, tay nắm chặt ngọn thương đang rọi sáng vào sườn.

Nó là của chúng ta, mặt trời này, chúng ta chẳng thấy gì đằng sau đường thêu vàng
rồi các sứ giả đến, bẩn thỉu và thở gấp gáp,
lắp bắp những lời khó hiểu
hai mươi ngày và đêm trên trái đất cằn cỗi chỉ có gai
hai mươi ngày và đêm cảm thấy những bụng ngựa chảy máu
và không một giây phút nghỉ để uống nước mưa.
Người bảo họ nghỉ ngơi trước rồi hãy nói, ánh sáng đã làm lóa mắt người.
Họ chết miệng nói: “Chúng ta không có thời gian,” chạm vào một vài tia nắng.
Người đã quên rằng chẳng có ai được nghỉ ngơi.

Một người đàn bà hú lên “Lũ hèn” như một con chó trong đêm.
Hẳn một thời bà đã đẹp như người,
với cái miệng ướt, những đường ven sống dưới da,
với tình yêu.

Mặt trời này đã là của chúng ta; người đã giữ tất cả, người không muốn theo tôi.
Và đó là lúc tôi phát hiện ra những thứ đằng sau vàng và lụa:
chúng ta không có thời gian. Các sứ giả đã đúng.

George Seferis, “Our Sun,” George Seferis: Collected Poems – Revised Edition, trans. Edmund Keeley and Philip Sherrard (Princeton University Press, 1995).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on July 1, 2024 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started