Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và định cư ở Hoa Kỳ từ năm 1972 sau khi bị chính quyền Liên Xô trục xuất. Ông được trao giải phê bình của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 1986 và giải Nobel văn chương năm 1987, sau đó được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1991 đến năm 1992. Ông qua đời ở New York City năm 1996.
Địa hình màu ủng, màu của một tấm giẻ lau chân ướt.
Hoàn toàn không quan trọng thế kỷ nào, hay năm.
Lúc hoàng hôn, lũ mu-tăng gầm lên khi trở về từ cánh đồng:
độc sừng, lớn, một đàn gia súc.
Người ta nhập vào nhau với sự giúp đỡ của từ “bỗng”
– hiếm khi trong thời chiến hơn là trong thời bình.
Thanh kiếm, nhớ thân xác khi bị rèn lại thành lưỡi cày, tuột
khỏi đôi tay như một bánh xà phòng.
Không có xích, không thể phân biệt chó với chủ của chúng,
trong sách, chữ cái thứ hai trông giống bản sao của chữ cái đầu;
gần rạp chiếu phim các thanh thiếu niên đứng chật
như những chai nắp trắng đựng tinh trùng đóng băng.
Với một cựu chiến binh, chỉ có sự nhiều tay của cây là phần thưởng
cho sự một chân, cho khoảnh vuông đen của một chiến hào
đọng nước rỉ sét, nơi một ngôi sao
có thể ngã vào, khi chạy khỏi kính viễn vọng.
Joseph Brodsky, “Кентавры (IV)” (1988).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.