Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
I
Một ngày tháng Ba tôi đi xuống hồ và lắng nghe.
Băng xanh như bầu trời. Nó đang vỡ ra dưới ánh mặt trời.
Cái mặt trời cũng thì thầm vào một chiếc micro dưới lớp băng.
Nó lục bục và sủi bọt. Và ai đó trông như đang giũ một tấm ga đằng xa.
Tất cả giống với Lịch sử: BÂY GIỜ của chúng ta. Chúng ta chìm, chúng ta lắng nghe.
II
Các hội nghị giống như những hòn đảo bay sắp sửa đổ sụp…
Sau đó: một cây cầu dài rung chuyển của những sự thỏa hiệp.
Đó là nơi tất cả giao thông sẽ đi, dưới những vì sao,
dưới những khuôn mặt nhợt nhạt chưa chào đời,
bị ruồng vào sự trống rỗng, vô danh như những hạt gạo.
III
Goethe đến châu Phi năm 1926, giả trang làm Gide và chứng kiến mọi thứ.
Vài khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn từ mọi thứ chúng thấy sau cái chết.
Khi tin tức hằng ngày từ Algeria được đọc lên
một ngôi nhà lớn xuất hiện với tất cả cửa sổ đều bị làm tối đen,
tất cả trừ một. Và ở đó chúng ta thấy khuôn mặt Dreyfus.
IV
Cấp tiến và Phản động sống với nhau như một cuộc hôn nhân bất hạnh,
được định hình bởi nhau, phụ thuộc vào nhau.
Nhưng chúng ta những đứa con của chúng phải thoát khỏi đó.
Mỗi vấn đề đều kêu lên trong ngôn ngữ của riêng nó.
Hãy đi như một con chó săn nơi sự thật đã lê qua!
V
Ngoài một khoảnh đất cách không xa những ngôi nhà
một tờ báo bị lãng quên đã nằm đó nhiều tháng, đầy sự kiện.
Nó già đi qua những đêm và ngày dưới mưa và nắng,
trên đà trở thành một cái cây, một cái bắp cải, trên đà hợp nhất với mặt đất.
Giống như một ký ức đang chầm chậm hóa thành chính mi.
Tomas Tranströmer, “About History,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.