Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Mùa xuân Hitler” – Eugenio Montale

Eugenio Montale (1896–1981) là nhà thơ người Ý. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1975.

Mùa xuân Hitler

             Nè quella ch’a veder lo sol si gira…
                  —Dante (?) gửi Giovanni Quirini

Đám mây trắng đặc của những con bướm đêm điên cuồng
xoáy quanh những ngọn đèn mờ nhạt và trên lan can,
trải một tấm chăn xuống mặt đất lạo xạo
như cục đường dưới chân; mùa hè sắp đến
giải phóng cái băng giá đêm bị giam
trong những căn hầm bí mật của mùa chết,
trong các khu vườn từ Maiano leo xuống các bãi cát này.

Một sứ giả từ địa ngục vừa bay qua trên phố
giữa tiếng reo của đám du côn, một hố dàn nhạc được thắp sáng
và bày trí với các dấu thập ngoặc đã tóm lấy và nuốt hắn,
các cửa sổ đóng, tồi tàn
và không chướng mắt, dẫu cũng được trang bị
những khẩu pháo và đồ chơi chiến tranh,
ông bán thịt bày quả mọng lên mõm
những con dê bị giết mổ đã đóng quán,
lễ hội của những kẻ giết người ôn hòa vẫn vô tri về máu
đã biến thành một điệu nhảy bẩn thỉu của những chiếc cánh gãy,
của ấu trùng trên các bãi bồi, và nước vẫn xô tới
để gặm các bờ và chẳng ai là vô tội nữa.

Tất cả chẳng vì gì ư? – và những cây pháo hoa
ở San Giovanni, chầm chậm tô trắng
chân trời, và những lời thề và những lời tạm biệt dài
mạnh như một phép rửa tội trong sự chờ đợi u ám
của đám đông (nhưng một viên ngọc vạch vào không khí, gieo
xuống các mép băng giá của các bờ biển của em
các thiên thần của Tobias, bảy đấng, hạt giống
của tương lai) và những cây hướng dương sinh ra
từ bàn tay em – tất cả bị đốt cháy và bị hút cạn
bởi một thứ phấn hoa xì xèo như lửa
và có những mũi gió buốt…
                                                        Ôi mùa xuân bị thương
vẫn là một lễ hội nếu như nó đóng băng
cái chết này thành cái chết! Hãy nhìn lên
lần nữa, Clizia, đó là số phận của em,
kẻ bị biến đổi mang tình yêu không thay đổi của em,
cho đến khi mặt trời mù mà em mang trong mình
bị làm mù trong Kẻ Kia và tiêu tan
trong Ngài, cho tất cả. Có lẽ những tiếng còi, tiếng chuông
đã chào đón những tên quái vật vào buổi tối
trước sự huyên náo của chúng, đã hòa lẫn
với âm thanh giải phóng từ bầu trời, giáng xuống, chinh phục –
với hơi thở của một bình minh sẽ làm hiện lại ngày mai
cho tất cả, trắng nhưng không có những đôi cánh của sự
hãi hùng, trên các lòng sông cháy sém phương Nam…

Eugenio Montale, “The Hitler Spring,” Collected Poems, 1920–1954, trans. Jonathan Galassi (Farrar, Straus and Giroux, 1998).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on April 11, 2025 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started