Georg Trakl (1887–1914) là nhà thơ người Áo.
Bên các bức tường thu, ở đó những cái bóng tìm
Trên đồi, thứ vàng ngân vang
Những đám mây buổi tối gặm cỏ
Trong sự êm đềm của những cây tiêu huyền héo úa.
Thời đại này thở những giọt lệ tăm tối hơn,
Sự nguyền rủa, khi trái tim của kẻ mộng
Chảy tràn sắc đỏ tía của hoàng hôn,
Nỗi u sầu của thành phố bốc khói;
Sau kẻ đang sải bước thổi hơi mát vàng,
Kẻ lạ, từ nghĩa trang,
Như thể một cái xác dịu dàng đã đi theo trong những cái bóng.
Tòa nhà đá khẽ khàng ngân;
Khu vườn của trẻ mồ côi, nhà thương tối tăm,
Một con thuyền đỏ trên kênh.
Mơ màng trỗi dậy và sụp đổ trong bóng tối
Những kẻ đang thối rữa
Và từ những cánh cổng đen
Bước ra các thiên thần với vầng trán lạnh;
Màu xanh, tiếng than chết của những bà mẹ.
Một bánh xe rực lửa
Lăn qua mái tóc dài của họ, ngày tròn
Sự thống khổ của trái đất bất tận.
Trong những căn phòng lạnh vô nghĩa
Các dụng cụ mục nát, với đôi tay xương xẩu
Tuổi thơ bất thiện
Mò tìm trong màu xanh các cổ tích,
Con chuột béo núc gặm cửa và rương,
Một trái tim
Đông cứng trong sự im lặng tuyết.
Những lời nguyền rủa đỏ tía của cái đói
Vang dội trong bóng tối mục rữa,
Những thanh kiếm đen của sự dối trá,
Như thể một cánh cổng bằng đồng đang đập sầm lại.
Georg Trakl, “Vorhölle,” Sebastian im Traum (Kurt Wolff Verlag, 1915).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.