Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và bị trục xuất khỏi Liên Xô năm 1972. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1987 và qua đời ở New York City năm 1996.
Cúi xuống, tôi sẽ thì thầm với ngài một điều: tôi
biết ơn vì mọi thứ; biết ơn vì sụn gà
và tiếng loẹt xoẹt của cây kéo, đã cắt ra
sự trống rỗng dành cho tôi, vì nó là của ngài.
Chẳng quan trọng nó đen. Chẳng quan trọng nó
chẳng có tay, chẳng có mặt, chẳng hình bầu dục.
Một thứ càng vô hình, thì càng chắc chắn
nó đã từng tồn tại trên trái đất này,
và nó càng ở khắp mọi nơi. Ngài
là kẻ đầu tiên chuyện này xảy đến, đúng không?
Thứ duy nhất có thể treo trên một cái đinh
là thứ không bị chia mà không có số dư cho hai.
Tôi đã ở Rome. Tôi đã tràn ngập ánh sáng. Cái cách
một mảnh vụn chỉ có thể mơ ước!
Trên võng mạc của tôi in những đồng tiền vàng.
Đủ để soi sáng khắp chiều dài bóng đêm.
Joseph Brodsky, “Римские элегии [XII]” (1981).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.