Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
Cậu bé ốm.
Bị nhốt trong một viễn tượng
với cái lưỡi cứng đơ như một cái sừng.
Cậu ngồi quay lưng về phía bức tranh cánh đồng lúa mì.
Băng quấn quanh hàm gợi nhớ đến sự ướp xác.
Kính cậu dày như kính thợ lặn. Và mọi thứ không được trả lời
và dữ dội như điện thoại reo trong bóng tối.
Nhưng bức tranh phía sau – một cảnh quan mang lại yên bình dẫu lúa mì là một cơn bão vàng.
Bầu trời xanh như cỏ lam kế và những đám mây trôi. Bên dưới, trên đợt sóng vàng
vài cái sơ mi trắng giương buồm: những người thợ gặt – họ không đổ bóng.
Có một người đàn ông đứng phía xa cánh đồng như đang nhìn về đây.
Một cái mũ rộng che khuất mặt anh ta.
Anh ta như đang nhìn bóng người tối tăm trong phòng – có lẽ muốn giúp.
Một cách khó nhận ra bức tranh đã bắt đầu mở rộng và mở ra đằng sau cậu bé ốm
trầm ngâm. Nó tóe lửa, nó đập. Từng bông lúa rực lên như để đánh thức cậu!
Người kia – trong đám lúa mì – ra hiệu.
Anh ta đã tiến lại gần.
Không ai để ý.
Tomas Tranströmer, “After an Attack,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.