Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và bị trục xuất khỏi Liên Xô năm 1972. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1987 và qua đời ở New York City năm 1996.
Hãy ôm lấy không khí trong suốt, như các cành thông địa phương:
trên các ngón tay – không hơn gì trên kính, trên vải tuyn.
Song ngay cả một con chim cũng không trên mây về màu xanh,
và chúng ta cũng không phải bản thu nhỏ của các vị thần.
Chính vì thế chúng ta hạnh phúc: chúng ta chẳng quan trọng. Khoảng cách,
độ cao, vân vân, khinh miệt sự mịn màng của làn da.
Cơ thể là sự đối nghịch với không gian, bất kể thế nào bạn đạp.
Và khi chúng ta bất hạnh, thì có lẽ bởi cùng một lý do.
Tốt hơn là hãy dựa vào portico, và cởi ủng ra,
bước tường làm mát cái cẳng tay qua lớp áo;
và nhìn làm sao mặt trời lặn xuống các khu vườn và villa,
làm sao nước, người thầy môn hùng biện, túa
ra từ những cái miệng gỉ sét, lặp lại không gì
ngoài một nymph đang thổi ocarina,
ngoài việc nó lạnh và ướt,
và nó biến khuôn mặt thành một đống đổ nát.
Joseph Brodsky, “Римские элегии [VI]” (1981).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.