Boris Pasternak (1890–1960) là nhà thơ và nhà văn người Nga. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1958.
Khi tôi đã chán ngấy những lời sáo rỗng
Của những kẻ xu nịnh thời nào cũng xoay chiều,
Tôi khao khát, như một giấc mộng dưới ánh mặt trời,
Nhớ lại cuộc sống và nhìn cuộc sống thẳng mặt.
Không mời song nó đã mang đến, trước hết,
Vị những khởi đầu lớn cho mọi thứ đã nên.
Tôi không chọn chúng, và đây không phải chuyện thần kinh,
Tôi không khát khao, mà tôi thấy trước.
Và đã đến những năm của kế hoạch xây dựng,
Và đã lại mùa đông, đã đến năm tư,
Hai người phụ nữ, như ánh đèn Svetlana,
Bừng cháy và sáng lên giữa muôn vàn gian khó.
Ta đã ở tương lai, tôi bảo họ, như tất cả
Những ai lúc bấy giờ. Và nếu chân ta có què,
Thì cũng chẳng sao: chúng ta bị cán qua
Bởi con người mới trên cỗ xe của dự án.
Khi không thuốc nào cứu được các cô khỏi cái chết,
Thì thời gian trôi mạnh thêm tự do hơn
Vào chốn xa xôi nơi Kế hoạch Năm năm lần hai
Kéo dài ra những luận cương của tâm hồn.
Vậy thì đừng tự giày vò, đừng khóc,
Tôi thề bằng tất cả sự yếu đuối sẽ ở lại trong các cô.
Và những kẻ mạnh đã được hứa hẹn sẽ xóa sạch
Những vết loét cuối đã khuất phục chúng ta.
Boris Pasternak, “Когда я устаю от пустозвонства” (1932).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.