Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.
Thời trong năm cho các nhà thần bí.
Bầu trời tháng Mười và Đám mây của Vô minh.
Những con đường của vĩnh hằng vẫy gọi.
Dấu hiệu và bí ẩn trong những điều khiêm nhường nhất.
Thợ đóng giày bậc thầy Jakob Boehme
Ngồi trong bếp nhà chúng tôi cả buổi sáng.
Ông nhấp chén trà và căn dặn về sự tĩnh lặng
Mà những kẻ khôn ngoan phải rèn mình.
Người phụ nữ trẻ chẳng để ý gì hết.
Tóc xõa xuống che mắt,
Bộ ngực thả rông và ẩm dưới áo choàng,
Cố chấp chùi đi một vết bẩn khó đánh.
Rồi tiếng chó sủa kéo tất thảy chúng tôi ra ngoài,
Và đó không chỉ là tiếng ngỗng quang quác,
Mà là đích thân Julian xứ Norwich đang giảng
Về đức lịch thiệp và gần gũi thần sầu của Đấng Sáng tạo.
Charles Simic, “First Frost,” Unending Blues (Houghton Mifflin Harcourt, 1986).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.