
Natasha Trethewey (1966–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer năm 2007 và là Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2012–2014, và hiện là giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Northwestern.
Khi ông kể lại chuyện bây giờ,
ông là người ở trung tâm của nó,
mọi người khác trong nhà
đều rơi vào hậu cảnh—
mẹ tôi, bà tôi, một người chú,
tất cả đều đã chết—những cột chống
trong câu chuyện chúng tôi: cha và con
mắc trong nửa ánh sáng của ký ức.
Tôi quá nhỏ để nhớ được nó,
nên chuyện của ông trở thành câu chuyện:
năm 1969, bão Camille
ập vào, căn nhà cũ
rùng mình như sắp sụp đổ.
Mưa trút vào từng phòng
và ông phải tiếp tục di chuyển,
kéo tôi ra khỏi chỗ nguy hiểm—
bổn phận đầu của một người cha: bảo vệ.
Và thế, trong câu chuyện, ông đã làm:
tôi bé nhỏ trong vòng tay ông, có lẽ
còn đang ngủ. Nước đang dâng
lên xung quanh chúng tôi và không
có nơi nào cao hơn ông có thể
đưa tôi đến, ký ức rèn
trong mắt bão: một cô bé
bám chặt lấy cha mình. Tôi có thể
làm gì khác nữa? Ngoài để ông
kể đi kể lại như thể
nó vẫn luôn luôn chỉ có chúng tôi,
và rằng, khi điều đó là quan trọng,
ông là người đã cứu lấy tôi.
Natasha Trethewey, “Duty,” Monument: Poems New and Selected (Houghton Mifflin Harcourt, 2018). This poem was also included in The Best American Poetry 2019.
Nguyễn Huy Hoàng dịch.