Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Eros” – Louise Glück

Coffee, 1959 by Richard Diebenkorn

Louise Glück (1943–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải William Carlos Williams năm 1992, giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải văn chương Lannan cho thơ năm 1999, giải Bollingen năm 2001, và giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014. Bà được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2003–2004, và được trao Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2015.

Eros

Tôi đã kéo ghế ra cửa sổ khách sạn, để nhìn mưa.

Tôi đã ở trong một kiểu giấc mơ, hay mê sảng—
trong tình yêu, vậy nhưng
tôi chẳng muốn gì.

Dường như không cần thiết phải chạm vào anh, gặp anh nữa.
Tôi chỉ muốn thế này:
căn phòng, mái tóc, tiếng mưa rơi,
giờ này sang giờ khác, trong sự ấm áp của đêm xuân.

Tôi chẳng cần gì hơn; tôi hoàn toàn thỏa mãn.
Trái tim tôi đã trở nên rất nhỏ; cần rất ít để lấp đầy.
Tôi nhìn mưa hóa những tấm chăn nặng phủ lên thành phố tối—

Anh chẳng liên quan. Tôi làm những thứ
người ta làm trong ánh sáng ngày, tôi thả mình,
nhưng tôi đi như một kẻ mộng du.

Thế là đủ và nó không còn liên quan đến anh.
Một vài ngày ở một thành phố lạ.
Một cuộc trò chuyện, cái chạm của một bàn tay.
Và sau đó, tôi đã tháo nhẫn cưới.

Đấy là cái tôi muốn: được trần truồng.

Louise Glück, “Eros,” The Seven Ages (HarperCollins, 2001). This poem was first published in The New Yorker (February 21, 2000 Issue).

Copyright © 2001 by Louise Glück | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on May 28, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.