Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Cặp” – Jane Shore

Jane Shore (1947–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải thơ Lamont năm 1986 và giải Poets’ Prize năm 2010. Bà là giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học George Washington.

Cặp

Jay và Linda chuyển đến Đường Plateau
và mang theo một đôi ngựa:
con Kahlua già và cô ngựa cái lâu năm của nó.
Khi cô ngựa đột nhiên bị đột quỵ, Kahlua—
một nước sơn màu rượu mạnh Mexico
và lưng võng như một cái võng—
đã tuyệt thực. Lo sợ
rằng nó sẽ chết vì cô đơn,
Jay và Linda nghe nói có một con lừa
sống buồn rầu cách một giờ về phía Bắc,
bạn phối ngẫu của nó cũng đã chết.
Lừa là giống khắc kỷ, che giấu nỗi đau,
và ta biết mất mát thì đau đớn. Họ chở
nó về nhà, đặt nó vào chuồng,
để xem liệu đôi góa có thể hòa thuận,
Cặp đôi Kỳ lạ của Central Vermont.
Nickolai, một cái tên Slavơ, có nghĩa là “chiến thắng;
kẻ chinh phục người dân,” và, nếu thế,
nó đã chinh phục được chúng tôi, vợ chồng tôi,
Jody và David, Cathy và Eric, và những cặp
đôi lâu năm khác của Đường Peck Hill.
Lái xe xuống thị trấn để mua đồ và xăng,
tôi gài con Subaru của mình về mo
để ngắm hai chú độc thân già của chúng tôi
thả rông bên hàng rào điện.
Quan hệ giữa chúng đến nay vẫn rất tốt.
Lông Nickolai, trắng và xám lốm đốm
như nhung devoré, ướt sũng nước
khi trời mưa; lông Kahlua không thấm.
Đôi tai lừa mềm oặt đáng yêu của Nickolai
lớn hơn nhiều so với tai Kahlua,
và nó có một bộ bờm cứng hơn; tiếng của nó
không phải là tiếng hí dễ chịu của Kahlua—
tiếng phì phò, như một cây accordion khò khè,
dội trong các bức tường phòng ngủ.
Có lần tôi thấy Kahlua nhe răng,
như Mr. Ed, con ngựa biết nói trên TV.
Nhưng người ta nói rằng lừa thì dễ thương
hơn ngựa. Tình cảm hơn chó.
Nên thật dễ quên nó là một con lừa—
nhốt trong chuồng cả mùa đông lạnh giá,
chán với việc gặm nhấm hai bên sườn Kahlua,
nó dẫm chết con thỏ cưng của Jay.
Nhìn từ xa, bạn không thể biết con nào là
cầm đầu, tuy ngang nhau trên thang đo ngựa.
Vào những ngày trời không sấm sét,
bạn sẽ thấy cả hai đứng lịch sự,
những cái bóng gặm cỏ trước hoàng hôn,
mặt trăng mọc trên Đường Max Grey.
Chúng đứng đầu nối đuôi, hoặc đuôi nối đầu,
cái đuôi dài là những cái máy nhịp tích tắc,
phe phẩy đuổi ruồi khỏi mắt nhau đi,
hai mạng sườn ấm của chúng khẽ chạm.
Quay đầu về hai phía ngược nhau, chúng sẽ
già đi tại chỗ, càu nhàu, thân mật—
một bức ảnh trên một tấm lịch đồng quê.

Jane Shore, “The Couple,” The New Yorker (September 7, 2020 Issue).

Copyright © 2020 by Jane Shore | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on September 2, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.