Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Hành trình mùa đông” – Louise Glück

Louise Glück (1943–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải văn chương Lannan cho thơ năm 1999, giải Bollingen năm 2001, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020. Bà được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2003–2004, và được trao Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2015.

Hành trình mùa đông

Well, nó giống y như là tôi nghĩ,
con đường
gần như bị xóa sổ—

Chúng ta đã đi
từ giai đoạn thứ nhất đến giai đoạn thứ hai,
từ giấc mơ đến đề xuất.
Và xem—

đây là dòng kẻ ở giữa
trông giống như
dòng kẻ này mà từ đó từ ngữ của chúng ta nổi lên:
ánh trăng chiếu sáng qua.

Những cái bóng trên tuyết
của những cây thông.

                    *

Nói tạm biệt với cả đứng lên,
em gái tôi nói. Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế băng yêu thích
bên ngoài phòng sinh hoạt chung, uống
một cốc rượu gin không đá.
Nhìn rất giống như nước, nên các y tá
mỉm cười với bạn khi họ đi qua,
hài lòng với cách bạn trở nên đủ nước.

Trong phòng sinh hoạt chung, các ca tiến triển
đang xem tivi dưới một tấm biển ghi
Chào mừng đến Giờ Hạnh phúc.
Nếu không biết đọc, em gái tôi nói,
chị có thể hạnh phúc không?

Chúng tôi đã có một khoảng thời gian đẹp đẽ già đi,
mọi thứ ô-mê-ly như các y tá nói,

mặc dù bạn có thể biết
tuyết đã bắt đầu rơi,
không hẳn rơi, mà giống như dệt từ bên này sang bên kia
trượt trên bầu trời—

                    *

Giờ chúng ta đã về đến nhà, mẹ tôi nói;
trước đó, chúng tôi ở nhà Dì Posy.
Và ở giữa, trong xe, con Pontiac,
từ Hewlett về Woodmere.
Trẻ con các con, mẹ tôi nói, phải ngủ
càng nhiều càng tốt. Những ngọn đèn
đang tỏa sáng trên cây:
đấy là những vì sao, mẹ tôi nói.
Rồi tôi ở trên giường. Làm sao có sao ở đó
khi không có cái cây nào?
Trên trần, thật ngốc, chúng đã ở đó.

                    *

Tôi phải nói
tôi rất mệt khi đi dọc con đường,
rất mệt—tôi bỏ mũ lên một bờ tuyết.

Ngay cả thế tôi vẫn chưa đủ nhẹ,
cơ thể tôi là một gánh nặng cho tôi.

Dọc đường, có
những thứ đã chết dọc đường—

những đụn tuyết,
chúng đã là như thế—

Gió thổi. Những đêm tôi có thể thấy
bóng những cây thông, mặt trăng
đã sáng đến thế.

Cứ độ một giờ bạn tôi lại quay sang vẫy gọi tôi
hoặc tôi tin cô ấy làm thế, dẫu
bóng tối đã che khuất cô.
Song sự hiện diện của cô ấy đã duy trì tôi:
một số bạn sẽ biết tôi muốn nói gì.

Louise Glück, “Winter Journey,” Winter Recipes from the Collective (Farrar, Straus and Giroux, 2021). This poem was first published in The New York Review of Books (December 17, 2020 Issue).

Copyright © 2020 by Louise Glück | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on November 30, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.