Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Giá như tôi rốt cuộc có thể nói cái gì ở trong tôi,
có thể hét lên: mọi người, tôi đã nói dối, vờ nó không ở đó,
trong khi Nó ở đó, ngày lẫn đêm.
Chỉ như vậy tôi mới có thể miêu tả các thành phố dễ cháy,
những tình yêu ngắn ngủi, những trò chơi đã tan thành tro bụi,
những bông hoa tai, một dây đeo tuột khỏi vai,
những cảnh trong phòng ngủ và trên chiến trường.
Viết đối với tôi là một chiến lược bảo vệ
Xóa đi những dấu vết. Không ai thích
Một người với tới điều cấm kỵ.
Tôi kêu gọi sự giúp đỡ từ những dòng sông tôi đã bơi, những cái hồ
Với một cây cầu bắc qua lùm lau sậy, một thung lũng
Nơi tiếng vọng của một khúc hát ngân lên trong ánh chiều tà.
Và tôi thú nhận cái ca ngợi mê hồn sự tồn tại của tôi
Có thể chỉ là những bài tập phong cách cao.
Bên dưới là Nó, tôi không dám gọi tên.
Nó. Giống như suy nghĩ của một người vô gia cư đi trong một thành phố xa lạ dưới tiết trời lạnh giá.
Và giống như khoảnh khắc một người Do Thái bị dồn vào chân tường nhìn thấy những chiếc mũ sắt nặng nề của các hiến binh Đức tiến đến.
Khoảnh khắc thái tử lần đầu tiên vào thành phố và nhìn thấy sự thật của thế giới: nghèo đói, bệnh tật, tuổi già và cái chết.
Hay khuôn mặt bất động của một người vừa nhận ra họ đã bị bỏ lại mãi mãi.
Hay phán quyết không thể đảo ngược của vị bác sĩ.
Nó. Có nghĩa là gõ vào một bức tường đá và biết nó sẽ không suy suyển trước bất kỳ lời cầu khẩn nào của chúng ta.
Czesław Miłosz, “This,” New and Collected Poems, 1931-2001, trans. author and Robert Hass (Ecco Press, 2001).
Copyright © 2000 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.