Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Chẳng phải thảy những gì sống động đều gần gũi với mi,
Chẳng phải Số phận đã nuôi dưỡng mi để phục vụ người?
Vậy thì hãy đi, không phòng bị
Qua cuộc sống này, và đừng sợ hãi!
Bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy là phước lành cho mi,
Hãy lão luyện trong niềm vui sướng! Hay chăng có điều gì
Có thể làm mi đau, trái tim!
Gặp phải gì, nơi mi phải đi tới?
Bởi, kể từ khi khúc hát thoát khỏi đôi môi người phàm
Hít thở sự yên bình, ích trong đau buồn và hạnh phúc
Lề lối chúng ta mang niềm vui
Tới trái tim con người, thì cũng vậy,
Chúng ta, những ca-sĩ của người dân, vui bên những kẻ sống
Nơi nhiều nhóm tụ họp, vui vẻ, thân thiện với tất cả,
Cởi mở với tất cả; cũng thế
Là tổ tiên chúng ta, thần mặt trời,
Người ban những ngày hân hoan cho kẻ nghèo và kẻ giàu,
Người trong thời gian thấm thoắt giữ chúng ta, lũ phù du,
Đứng thẳng trên những sợi dây dắt
Tập đi bằng vàng, như những đứa trẻ.
Cơn lũ đỏ tím chờ đợi ngài, và cũng đưa ngài đi
Khi giờ khắc đến; hãy nhìn xem! Và ánh sáng cao quý
Đi, hiểu rõ sự thay đổi, xuống
Con đường với tinh thần không nao núng.
Vậy hãy đi như thế, khi thời gian đến, và linh hồn
Không nơi nào thiếu mất quyền của nó, hãy chết, một ngày,
Niềm vui, trong sự nghiêm túc của
Cuộc đời, nhưng một cái chết đẹp đẽ!
Friedrich Hölderlin, “Dichtermuth” (1800).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.