Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Vì sao mi ngủ, đứa con của núi, nằm muộn phiền,
Co quắp, đóng băng bên bờ sông trần trụi, kiên nhẫn?
Mi chẳng nghĩ đến ân sủng hay sao, khi
Bên những chiếc bàn các đấng trên trời đã khát?
Mi chẳng biết các sứ giả của cha mi dưới kia,
Trò chơi mài sắc của các làn gió trong khe núi?
Lời đã chẳng đến mi ư, đầy tinh thần
Cổ xưa, mà một kẻ lang thang đã gửi xuống?
Nhưng giờ nó đã reo trong lồng ngực chàng. Nó dâng
Lên sâu, giống như khi cao trên tảng đá chàng ngủ.
Và trong thịnh nộ bây giờ kẻ bị xiềng
Rũ sạch sẽ mình, và bây giờ chàng vội vã,
Kẻ vụng về; giờ chàng chế nhạo cái thứ sắt vụn,
Và cầm và đập và quăng đi những mảnh xiềng vỡ,
Say thịnh nộ, vui đùa, ở đây đó trên
Các bờ sông theo dõi, và trước giọng đặc biệt
Của kẻ lạ những đàn cừu đang nghỉ cũng đứng dậy,
Những cánh rừng bắt đầu rung động, đất sâu nghe thấy
Linh hồn sông xa xôi, rùng mình tinh thần
Một lần nữa khuấy động nơi rốn của trái đất.
Mùa xuân đến. Và mỗi thứ, theo cách riêng của nó,
Ra hoa. Nhưng chàng đã đi xa, không còn đó nữa;
Đã đi lạc; bởi các Genius thảy
Quá tốt; giờ chàng trò chuyện với các vị thần.
Friedrich Hölderlin, “Ganymed” (1803).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.