W. H. Auden sinh năm 1907 ở York và theo học Văn học Anh tại Christ Church, Đại học Oxford, nơi ông kết bạn với các nhà thơ Cecil Day-Lewis, Louis MacNeice, và Stephen Spender. Ông đến Mỹ năm 1939 và trở thành công dân Hoa Kỳ năm 1946. Auden được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1948, giải Bollingen năm 1953, và giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1956, và từ năm 1956 đến năm 1961 là Giáo sư về Thơ tại Đại học Oxford. Ông qua đời ở Vienna năm 1973.
Rằng chúng ta luôn vui mừng
Khi Công chúa Xấu xí, rẽ qua những bụi cây
Để tìm hiểu vì sao những đứa con người tiều phu lại hạnh phúc,
Chọc phải tổ vò vẽ, rằng chúng ta không thương xót
Khi kẻ chỉ điểm bị băng nhóm bẫy trong một phòng xông hơi,
Rằng chúng ta hú lên sung sướng
Khi vị Giáo sư tiếng Iceland mắt cận
Tuyên bố dòng chữ Hy Lạp
Là một câu đố Runes mà sau đó ông dịch:
Lên án bằng ủy nhiệm lỗi thường tình nhất của chúng ta là tồi tệ nhất;
Rằng, đợi một người bạn trong phòng,
Chúng ta mau chóng lật những lá thư của anh ta,
Rằng với sự tự tin đến thế chúng ta nhắc lại như của chính mình
Chuyện của người khác, rằng, ôi chao, thường làm sao
Chúng ta hôn để kể,
Định nghĩa chính xác yêu, ý chúng ta là gì: –
Là chia sẻ một bí mật.
Trò cười, thứ chúng ta hiếm khi thấy, là ở chúng ta;
Bởi chỉ những trái tim chân thật biết nó chẳng quan trọng
Bí mật gì chúng giữ:
Một cái cũ, một cái mới, một cái gì màu xanh, một cái gì đi mượn,
Bất cứ gì cũng được đối với những đứa trẻ
Được tạo ra theo hình ảnh của Chúa và do đó
Không như những kẻ khác, không như lũ bạn câm của chúng ta
Những sinh vật tội nghiệp, chẳng có gì để giấu,
Cũng không, tạ ơn Chúa, như Người Cha của chúng ta
Người trước ông chẳng có bí mật nào được giấu.
W. H. Auden, “Secrets,” Nones (Faber and Faber, 1951).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.