Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và định cư ở Hoa Kỳ từ năm 1972 sau khi bị chính quyền Liên Xô trục xuất. Ông được trao giải phê bình của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 1986 và giải Nobel văn chương năm 1987, sau đó được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1991 đến năm 1992. Ông qua đời ở New York City năm 1996.
gửi M. B.
Anh và em sẽ sống bên bờ biển,
bị chắn khỏi lục địa bởi những con
đê cao, trong một vòng tròn nhỏ,
được vạch ra bởi chiếc đèn tự chế.
Anh và em sẽ đánh bài với nhau
và lắng nghe tiếng sóng nổi điên cuồng,
ho, hoặc thở dài một cách vô thanh
mỗi khi nào có gió thổi quá lớn.
Anh sẽ già, còn em sẽ vẫn trẻ.
Nhưng, như đội thiếu niên nói, ta sẽ đếm
thời gian còn lại cho đến kỷ nguyên mới
tính bằng ngày, không phải bằng năm.
Ở đất nước ngược lại của Hà Lan
ta sẽ trồng một khu vườn nhỏ
và chúng ta sẽ nướng hàu ngoài cửa
và ăn xúc tu bạch tuộc mặt trời.
Hãy để mưa xuống dưa chuột ta trồng,
ta sẽ tắm nắng như người Eskimo,
và em sẽ lướt những ngón tay dịu dàng
dọc một dải nguyên vẹn, hoang sơ.
Anh sẽ thấy xương đòn mình trong gương
và sẽ thấy đằng sau một con sóng,
một chiếc máy đếm Geiger khung thiếc
trên dây đeo bạc màu, đẫm mồ hôi.
Đông sẽ đến, vặn không thương tiếc
mái tranh trên căn nhà gỗ của chúng ta.
Và nếu một đứa trẻ chúng ta sinh ra,
thì Andrei hoặc Anna chúng ta hãy gọi nó.
Để, in lên một khuôn mặt nhăn nheo,
bảng chữ cái Nga sẽ không bị quên lãng,
mà âm đầu tiên là thở ra, kéo dài,
như thế tương lai nó sẽ được lập lại.
Anh và em sẽ đánh bài, và sẽ
bị cuốn khỏi bờ cùng những con át chủ
bởi những sự quanh co của thủy triều lùi.
Và đứa con của chúng ta sẽ im lặng
nhìn mà không hiểu một điều gì
trong khi con thiêu thân lao vào ngọn lửa,
khi đã đến thời gian nó phải trở về
qua con đê chắn chúng ta khỏi lục địa.
Joseph Brodsky, “Пророчество” (1965).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.