Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Quả có nhiều vùng đất trên trái đất sống này ta
Muốn thấy, và nhiều lần qua các núi non trái tim
Đã chạy vội khỏi ta, và những ước muốn
Lang thang qua biển cả, đến các bờ biển hơn
Thảy những bờ biển khác mà ta biết được ca ngợi;
Nhưng chẳng nơi nào ở xa đối với ta thân thương
Giống như nơi những người con các vị thần
Ngủ yên, vùng đất buồn rầu của người Hy Lạp.
Ôi! ta muốn một lần được đặt chân xuống bờ biển
Sunium, hỏi nơi đứng những cột trụ của mi,
Olympion! trước khi trận gió bắc
Chôn vùi mi vào tàn tích của các ngôi đền
Của Athen và hình ảnh các vị thần của họ;
Bởi mi đứng đơn độc đã lâu, hỡi niềm kiêu hãnh
Của thế gian không còn nữa! – và các ngươi
Những đảo đẹp Ionia, nơi không khí
Từ biển cả thổi hơi mát vào những bờ biển ấm,
Khi dưới ánh mặt trời mạnh mẽ những chùm nho chín,
Hỡi ôi! nơi một mùa thu vàng vẫn biến
Tiếng thở dài của người nghèo thành những khúc ca,
Khi giờ đây những kẻ buồn bã, vườn chanh của họ,
Và cây lựu của họ, nặng trĩu những quả lựu tím,
Và rượu ngọt và trống và đàn zithar
Tất thảy mời gọi đến các điệu nhảy mê cung –
Ngươi những hòn đảo! biết đâu một ca-sĩ không nhà
Một ngày sẽ bước đến; bởi lang thang phải anh ta
Từ xứ lạ đến xứ lạ, và trái đất,
Trái đất này vô biên, phải phục vụ anh ta,
Hỡi ôi! thay cho tổ quốc, chừng nào anh ta sống,
Và khi anh ta chết – song quên mi ta sẽ không,
Xa trên đường phiêu bạc, Main xinh đẹp! và
Các bờ của mi, các bờ được nhiều ban phước.
Hiếu khách mi đã đón nhận ta, hỡi kẻ kiêu ngạo!
Và mi đã làm vui con mắt của kẻ xa lạ,
Và những khúc ca lặng lẽ lướt đi mi
Đã dạy cho ta, và cái sống không ầm ĩ.
Ôi yên bình với những vì sao, mi kẻ hạnh phúc!
Mi tuôn chảy từ buổi sáng của mi tới buổi đêm,
Tới người anh của mi, giòng sông Rhein, rồi
Lại cùng hắn tới đại dương hân hoan chảy xuống!
Friedrich Hölderlin, “Der Main” (1799).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.