Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Bài thơ lúc năm mới” – John Ashbery

john ashbery.jpg
Photo by T. Carrigan/Flickr

John Ashbery (1927–2017) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Yale Younger Poets năm 1956, giải thơ của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 1975, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1976, giải Pulitzer cho thơ năm 1976, giải Bollingen năm 1984, huân chương Robert Frost năm 1995, giải thơ Griffin quốc tế năm 2008, và Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2011.

Bài thơ lúc năm mới

Có lần, trên mặt nước dưới hoàng hôn trong veo, đầu thế kỷ mười chín,
em đòi thời gian hoãn lại chuyến bay. Nếu ước mong có thể sinh ra hơn những thổn thức,
thì đấy là ước muốn mà tôi dành cho em, em ơi, thiên thần của tôi. Nhưng các
nguyên tắc khác thì thắng thế ở nơi trú buồn tẻ này, phải không? Nếu nó là như thế.

Rồi cơn gió tự mình đổ xuống.
Chúng ta ra ngoài và thấy nó đã thực sự đến.
Mùa đứng không cử động, cảnh giác. Giọt tĩnh lặng thế nào
trên hạt ké tôi không biết. Tôi đến đủ
đồ đoàn và thanh thản, thế mà tôi cứ đánh mất các thứ.

Tôi băn khoăn về nước Úc. Nó có giống gì Canada?
Lũ bồ câu liệu có gù? Ở đó liệu có sự kỳ lạ nào, để hoàn tất
sự kỳ lạ trong tôi? Hay tôi phải học lại cái hệ thống lưu trữ của mình?
Liệu ta có thể tin những kẻ khác sẽ truy tố ta
những kẻ chỉ thấy chúng ta trong giờ cao điểm tối
và chẳng bao giờ dừng lại để suy nghĩ? Ôi tôi từng rất hứng khởi về em,
con chim hót của tôi, đã từng. Giờ, cỏ hương bồ hiến tế
trong đầm lầy đóng băng gần như là mọi thứ tôi còn thời gian cho.
Ngày phân cực rất rõ. Nhưng thời gian thì lại lệch trọng tâm.
Nó cảm giác như thế đối với tôi, ít nhất.

Tôi biết nó rõ như mọi con phố trên tấm bản đồ của thành phố công nghiệp
trong tưởng tượng của tôi. Nhưng nó có cách riêng để trượt đi mất.
Chưa bao giờ có sự viên mãn nào mà trở thành hiện thực;
em đứng xếp hàng vì các thứ, và ánh sáng nhuốm bẩn
không ân hận. “Gai góc” là một tính từ xuất hiện trong tâm trí,

nhưng bất chấp mọi mức độ dâng lên hay hạ xuống của nó tôi tiếp cận con kênh này.
Trời mùa đông là đúng thời của nó. Có người hút tẩu
trong các quán cà phê, và ở bên ngoài con chim lớn màu tro
lướt đi từ những ô cửa trưng bày khắc chữ, và đợi
ở một chút đằng xa. Một cơ hội nữa. Nó đã không bao giờ trở thành một cử chỉ.

John Ashbery, “Poem at the New Year,” Hotel Lautréamont (Knopf, 1992). This poem was first published in The New Yorker (February 11, 1991 Issue), and was included in The Best American Poetry 1992.

Copyright © 1991 by John Ashbery | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on February 16, 2018 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.