Miłosz with his wife Carol Thigpen in 1998 | Photo by Danuta Węgiel/FOTONOVA
Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Đừng chạy nữa. Hãy lặng yên. Mưa nhẹ rơi
Trên những mái nhà của thành phố. Mọi thứ
Thật hoàn hảo. Giờ, cho hai người
Tỉnh dậy trên một chiếc giường vàng bên cửa sổ gác mái.
Cho một người nam và một người nữ. Cho một cái cây bị chia
Thành giống đực và giống cái khao khát lẫn nhau.
Phải, đây là quà của ta cho hai người. Trên những tàn tro
Trên một trái đất đắng. Trên tiếng vọng ngầm
Của những hò hét và lời thề. Để bây giờ lúc bình minh
Hai người phải chú ý: độ nghiêng của cái đầu,
Một bàn tay cầm lược, hai gương mặt trong gương
Mãi mãi chỉ một lần, ngay cả khi không nhớ,
Để hai người hãy nhìn xem nó là gì, dẫu cho nó phai nhạt,
Và biết ơn từng khoảnh khắc cho sự tồn tại của mình.
Hãy để cho công viên nhỏ với những bức tượng cẩm thạch ánh xanh
Trong ánh sáng màu xám ngọc trai, dưới mùa hè mưa bay,
Vẫn cứ mãi như thế giống như khi hai người mở cổng.
Và con phố của những hàng cột cao bong tróc
Mà tình yêu của hai người đã đột nhiên biến đổi.
Czesław Miłosz, “After Paradise,” Unattainable Earth, trans. Miłosz and Robert Hass (Ecco Press, 1986). This poem also appeared in The New Yorker (July 15, 1985 Issue).
Copyright © 1986 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.