Photo by Suzy Allman for The New York Times
Peter Balakian (1951–) là nhà thơ người Mỹ gốc Armenia và giáo sư hàm Donald M. và Constance H. Rebar về các ngành nhân văn và giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Colgate. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 2016 cho tập Ozone Journal (University of Chicago Press, 2015).
Bà tôi bỏ lõi nó
bằng một con dao có răng cưa
bằng đôi bàn tay đã đi
qua sự tàn sát—
Rất nhiều giờ tôi nhìn chằm chằm vào những vết
đốm trên những đốt ngón tay của bà,
những ngón tay mạnh mẽ xung quanh
cái bầu dài màu xanh lục—
Trong bát thủy tinh, đồ nhồi đang được chuẩn bị—
thịt cừu băm, cà chua nghiền, gạo sống, nước chanh,
một hỗn hợp gia vị mịn—
từ bờ sông của nơi bà sinh ra—
Liệu bám vào hình ảnh này
có giúp tôi hiểu được thời gian?
những sóng thời gian,
những con sóng đập và vỗ
đá nghiền thành bột; một con chim tan
vào một bờ mây cuối ngày;
những bước vui buồn mà chúng tôi đi
dọc tường thạch cao và những cây cầu thép,
những mặt tiền kính, những cao tốc của tiền lấp lánh
những đồ vật mà chúng tôi vuốt ve trong mơ
rồi tỉnh dậy để tìm cái hành lang tối,
ngọn đèn nhỏ ở dưới cầu thang,
bếp đợi với một mùi hương
của bí ngồi áp chảo trong dầu ôliu
hành và kinh giới cay,
một phết vang đỏ đêm qua—một ngụm
nước lạnh để mang trong ngày.
Peter Balakian, “Zucchini,” The New Yorker (March 2, 2020, Issue).
Copyright © 2020 by Peter Balakian | Nguyễn Huy Hoàng dịch.