Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Vực” – Hieu Minh Nguyen

Hieu Minh Nguyen sinh năm 1991 ở St. Paul, Minnesota. Một nhà thơ queer người Mỹ gốc Việt, anh là tác giả của This Way to the Sugar (2014) và Not Here (Coffee House Press, 2018).

Vực

Hằng tháng, gia đình tui gọi điện từ Việt Nam
để báo tin về những người đã chết.

Giọng của họ được khuếch đại qua loa ngoài
trong khi má tui ngồi thẳng trên giường

& thực hiện nhiều công việc tầm thường:
may, chơi tìm từ, tẩy sơn móng.

Tất nhiên là tui muốn suy diễn mọi thứ:
cái xác, bãi cỏ chết vàng như bơ—

Nếu tui cố gắng đủ, tui có thể tập hợp
từng câu chuyện, như những viên bi, vào miệng tui

nhổ chúng xuống dưới cống & nhìn
                                            tóc trèo lên.

Mỗi tháng, một xác mới dạt vào
cuộc trò chuyện:

một bà trẻ, một con chó, một hai người anh họ, nhưng giờ
nó là người vợ đầu của ba tui.

Chết bốn ngày trong nhà tắm
chú tui nói

                                            —bả sống một mình, bị chồng bả
                                            bỏ rơi nhiều năm trước.

                                            Chôn ở sân sau
                                            ở đâu đó trong ngôi làng ven đường

                                            người đàn bà ổng bỏ ở Việt Nam
                                            để đến Mỹ

                                            ổng hứa ổng sẽ về
                                            đón bả & hai thằng con của họ

                                            nhưng thay vào đó ổng lấy má tui.

—chả, người ta tìm được bả thì đã chết.

Chết bốn ngày, trong nhà tắm
ba tui xây cho bả.

Chôn ở sân sau nhà chú tui.
Phải giết cả con chó.

Nó cứ tìm cách đào bả lên.

Hoặc là ai cũng có thể bị lãng quên
hoặc chỉ những ai bị lãng quên mới có thể

gây ra một sự ám ảnh, bắt qua
vực thẳm của người sống, trên đó

một cây cầu những hồn ma, đầy những hồn ma
chờ được triệu lên qua

                                             ống nghe

từng người từng người từng người chết một.
Tui có thể thấy tất cả họ

                                             tập hợp

trong không khí pixel. Một mảng sáng
vỡ tung bụi. Tui biết má tui

một ngày nào đó sẽ trở thành một hồn ma vĩ đại.
Họ yêu bả, những hồn ma. Họ theo dõi bả

mọi lúc. Bả biết, nhưng bả chỉ ngồi đó
chẳng bận tâm, rứt đường may của một chiếc váy trắng
cho đến khi nó đứt.

Hieu Minh Nguyen, “Chasm,” The Massachusetts Review, Vol. 59, No. 4 (Winter 2018). This poem was included in The Best American Poetry 2020.

Copyright © 2018 by Hieu Minh Nguyen | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on September 13, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.