Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

Truyện ngắn: “Vespa” – Tim Parks

Illustration by Sunday Büro

Tim Parks (1954–) là nhà văn, nhà phê bình văn học, và dịch giả tiếng Ý người Anh. Ông hiện là phó giáo sư ngành văn học và dịch thuật tại Đại học IULM, Milan. Truyện ngắn “Vespa” được đăng trên The New Yorker số 5 tháng 10, 2015.

Vespa

Mark đậu chiếc Vespa của cậu bên cạnh ba chiếc khác bên ngoài trường học của Yasmin, ở Manchester, nơi nó sẽ được an toàn. Yasmin chưa bao giờ thiết đến trường vào thứ sáu, nên họ phải gặp nhau ở nơi khác. Trời ảm đạm và mưa phùn, và Mark đã có một chuyến đi ẩm ướt vào thành phố. Cậu cảm thấy hơi khó chịu. Quần jeans cậu lấm tấm bùn, nhưng những ngón tay thì vẫn ấm trong đôi găng mới và đẹp. Cậu yêu chiếc Vespa của cậu. Cậu móc quai mũ bảo hiểm bên dưới yên và, dưới sự dẫn dắt của hàng loạt tin nhắn, bắt xe buýt qua ba chặng tới phố Elmsley, nơi Yasmin bảo hai người có thể làm tình bên trong một căn nhà bỏ hoang; có một đường vào xuyên qua khu vườn, cô bảo. Cô từng đến đó trước đây.

Nhưng khi cậu đến phố Elmsley thì hóa ra họ phải trèo qua tường rào khu vườn, sau đó chui qua một cửa sổ đã vỡ dưới con mắt soi mói của người qua lại. Mark từ chối. Sao phải bị bắt gặp đang đột nhập vào một căn nhà khi họ có thể làm tình ở nhà bố mẹ cậu vào cuối tuần? Trong sự thoải mái.

“Em không nhớ à, mẹ anh sắp đi rồi,” cậu bảo bạn gái.

Họ ngồi trong một quán cà phê trên phố Cote, nhưng Yasmin không thể hút cỏ trong nhà, và thậm chí ở bên ngoài trên ghế ngồi dưới mái hiên cô cũng không chắc mình có dám hút hay không, mà nếu họ tới căn nhà bỏ hoang kia thì cô đã có thể hút. Cô không có ý trách móc, cô bảo. Bố mẹ đã bắt cô ở nhà bốn tối thứ bảy liên tiếp vì tội trốn học, thế nên cô hiểu việc cậu lo bị bắt gặp.

Họ nắm tay và lần mò cặp nhẫn của nhau. Họ đang yêu và đã chính thức đính hôn trên Facebook được ba tháng. Yasmin đeo đôi găng len cũ mà cô đã cắt ngón để có thể quấn thuốc mà không phải cởi chúng ra. Móng tay cô màu nâu và bị cắn nham nhở. Mark thích ngắm làn khói uể oải cuộn lên từ đôi môi khép hờ của cô. Cô trẻ hơn cậu sáu tháng, nhưng phần nào có cảm giác như thể cô lớn hơn cậu rất nhiều.

Sau khi hết giờ học, Yasmin tới kho hàng nơi bố cô làm việc để được đưa về, còn Mark gặp mẹ cậu, đang ở thành phố để mua sắm. Họ la cà ba hoặc bốn chỗ trên con phố chính, và cuối cùng mẹ Mark mua cho cậu một chiếc áo len mới. Nó có màu sẫm hoa cà hợp tông với mái tóc đen của cậu, nhưng cậu lo nó sẽ khiến cậu trông khá cồng kềnh. Mẹ Mark không mua gì cho mình. Bà trông có vẻ xao nhãng. Khi họ trở lại trường học của Yasmin, chiếc Vespa không còn ở đó.

Dãy hàng rào của trường học nằm trên đường Eastleigh, nơi giao thông di chuyển chậm chạp ở cả hai phía. Nơi đó lộ liễu đến nỗi khó mà tưởng tượng được làm thế nào có ai lại dám trộm cắp. Có năm chiếc cả xe đạp lẫn xe máy đủ loại xếp ở đó, nhưng không có xe của Mark. Trời đang mưa nặng hạt, và họ không mang theo ô.

“Con có chắc con để nó ở đây không?” mẹ Mark hỏi dứt khoát. Mark hoàn toàn chắc chắn, nhưng mẹ cậu không tin. “Nghĩ xem,” bà nói. “Cố nhớ lại xem.” Đột nhiên Mark thấy hết sức khó chịu, nhìn chằm chằm vào năm chiếc xe dưới những hạt mưa bắn tung tóe. Không có chiếc Vespa, sẽ khó về nhà khi cậu trở về từ trường đại học vào cuối tuần. Và một khi đã về được nhà, cậu sẽ trở thành tù nhân trong một căn nhà hẻo lánh ở vùng nông thôn—mẹ cậu sống cách thành phố mười lăm phút lái xe. Bà sắp có chuyến đi xa, và cậu sẽ không đi nhờ xe bà được nữa. Cậu sẽ không đưa được Yasmin về nhà nếu không có chiếc Vespa.

“Trời ơi, đừng có khóc,” mẹ cậu mắng. “Nghĩ lại lúc con xuống xe và cất mũ xem. Lúc đấy con ở đâu?”

“Con biết con để nó ở đây!” giọng Mark run bắn. “Con còn để nó được ở đâu để đi gặp Yasmin nữa?”

“Gọi con bé đi,” mẹ cậu bảo. “Cứ gọi thử xem.”

Mark không chịu, nhưng mẹ cậu bảo bà sẽ không coi vấn đề là nghiêm trọng cho đến khi nào cậu gọi. Quên mất nơi mình đậu ô tô hoặc khóa xe máy là điều bình thường nhất thế gian. Bà từng mất cả tiếng đồng hồ ở Three Lilies để tìm chiếc Fiesta.

Vì mẹ không vui thôi, Mark nghĩ. Vì mẹ đang nghĩ về bố.

Mark gọi cho Yasmin và cô cười. “Chắc bọn con trai lấy nó rồi,” cô nói. Có một đám ở trường, cô bảo, chuyên trộm xe để đi chơi và lấy cắp phụ tùng. “Thử tìm ở bãi đậu ô tô đằng sau trường xem—có thể họ vứt nó ở đó.” Mark bực mình; Yasmin có vẻ thích thú hơn là thông cảm. Cô không hiểu chiếc xe quan trọng với mối quan hệ của hai người như thế nào. Mẹ Mark ra hiệu muốn nói chuyện với con bé, nhưng Mark tắt máy. Cậu chưa hỏi Yasmin có nhớ cậu đã để chiếc Vespa ở bên ngoài trường hay không, và cậu cũng không hề muốn mẹ cậu hỏi cô và phát hiện ra cô đã không đến lớp. “Cô ấy biết con để nó ở đây,” cậu nói. “Nếu không thì làm sao cô ấy lại bảo đi tìm sau trường được, đúng không?”

Lúc này mẹ cậu nhìn thấy một người bà quen đang ra khỏi trường, một phụ nữ cũng dắt chó đi dạo trong công viên nơi mẹ cậu dắt chó của bà. Họ bắt đầu nói chuyện, và người phụ nữ, hóa ra là giáo viên địa lý, bảo rằng ở trường có rất nhiều vấn đề phát sinh từ gốc gác của đám học trò, và hoàn toàn có khả năng chiếc Vespa của Mark đã bị đánh cắp. Mẹ Mark gần như quá vui mừng trong câu trả lời của bà, phần nào giả tạo. Thật là ngượng nghịu. Cậu bắt đầu tự mình đi vòng ra sau trường. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy khi rẽ vào bãi đậu ô tô là chiếc Vespa của cậu.

Cậu cảm nhận được cơn vui sướng hết mực trong lòng khi nhìn thấy nó. Chiếc xe màu đỏ tươi, với chiếc yên và hai bánh sơn trắng và hình dáng thon gọn đáng yêu. Cậu thò tay vào mò chìa khóa trong túi để lấy mũi bảo hiểm dưới yên. Rồi cậu nhận ra động cơ đã biến mất.

Mất ba hay bốn giây cậu mới nhận ra điều đó. Đầu tiên cậu cảm giác chiếc xe trông khác, mỏng hơn và nhẹ hơn. Lạ. Rồi cậu nhận ra giữa bánh sau và yên xe là một khoảng không trống rỗng. Cậu muốn ngồi bệt xuống nền đất ướt mà khóc. Giờ chiếc Vespa không chỉ mất tích—nó đã chết.

“Bình tĩnh đi con,” mẹ Mark nói. “Trời đất ơi!” Họ phải đi báo cảnh sát. Chiếc xe đáng giá hơn hai ngàn bảng mới sáu tháng trước. Họ phải báo cảnh sát, rồi tới hãng bảo hiểm để đòi bồi thường.

Mark nhắn tin cho Yasmin, “Nó ở đây nhưng bọn nó lấy mất động cơ rồi.” “Tuyệt!” cô nhắn lại. Mark thấy bệnh. Rồi mẹ cậu bảo cậu tháo biển số ra để nhỡ họ cần đem nộp nó lúc này lúc khác. Cả hai đều đã ướt sũng. Mẹ Mark vòng trở lại trường để lấy chiếc Fiesta, trong đó có một số dụng cụ, còn Mark bị lật móng tay khi đang cố vặn chiếc biển số ra, vốn gắn chặt vào tấm chắn bùn.

Điều quan trọng là cần lập tức tới đồn cảnh sát vì sáng hôm sau mẹ Mark sẽ đi Zambia. Bà sẽ ở đó sáu tháng, để dạy ở một trường học dành cho trẻ em nghèo, những người rất có thể sẽ không bao giờ có đủ tiền để mua một chiếc xe đạp, chưa nói gì đến một chiếc tay ga.

Khi đến nơi, họ xếp hàng thứ tư trong một căn phòng có cảm giác như văn phòng nha sĩ, ngoại trừ việc tất cả các tấm áp phích đều nói về tuyển dụng cảnh sát và tương lai tương sáng mà người ta có thể có trong ngành. Từ khi bố cậu bỏ đi, Mark đã mất đi mọi ý nghĩa của việc có một tương lai. Ngay cả trường đại học cũng có vẻ giống một kiểu nhà tù hơn là con đường dẫn tới một nơi nào đó.

Yasmin từng bảo cậu rằng bố mẹ cô sẽ không bao giờ mua cho cô một chiếc tay ga. Cô có quá nhiều anh chị em. Cậu nghĩ thật đẹp làm sao khi cô ngồi trên yên với vòng tay ôm cậu và một lần nữa cậu cảm thấy mình có thể khóc. Hầu như bất cứ điều gì cũng khiến cậu khóc trong những ngày này. Đôi lúc cậu tự hỏi, biết khi nào cậu mới trở thành một người đàn ông thực sự.

“Vòng ra sau trường, cậu nói vậy đúng không?” viên cảnh sát hỏi lại trong khi ghi chép. “Tại sao cậu lại vòng ra sau trường, nếu cậu để nó ở đằng trước?”

“Vì bạn gái thằng bé nghĩ có thể nó ở đó,” mẹ Mark đáp.

Viên cảnh sát nhấn mạnh rằng anh ta đang hỏi Mark, và cậu nói, “Có một bãi đậu ô tô. Cháu nghĩ có thể nó ở đó.”

“Con bé học ở trường đó,” mẹ Mark phân bua.

Viên cảnh sát nói hệ thống máy tính đang gặp trục trặc và họ sẽ phải quay lại vào ngày hôm sau để lấy báo cáo in, rồi mới có thể gửi báo cáo đó cho hãng bảo hiểm. Trong xe trên đường về nhà, mẹ Mark bảo cậu là cậu sẽ phải tự đi một mình. “Mai mẹ phải đi rồi.”

***

Thứ tư hôm sau, Mark, sống trong ký túc xá đại học của cậu ở Liverpool trong tuần, gọi điện cho bố cậu, cũng ở Liverpool, nhưng là phía bên kia thành phố. Mark đang ở trong một hành lang tiền chế trong một tòa nhà nơi cậu có cảm giác như một con cá mắc cạn. Tín hiệu không được tốt. Đáng lẽ cậu nên có một năm ngắt quãng, cậu nghĩ, nhưng không biết phải làm gì. Cậu thấy ì ạch và thiếu sót. Bố cậu, như mọi khi, muốn nghe tin tốt để ông không phải lo lắng về cậu và có thể cảm thấy bớt tội lỗi hơn về chuyện bỏ đi. Ông đang bận. “Thật ra,” Mark bảo ông, “Yasmin nghĩ cô ấy biết ai lấy nó. Cô ấy bảo có khả năng cô ấy có thể đòi chúng trả lại.”

Bố cậu có vẻ khó tập trung. Ông không nói chính xác mình đang ở đâu, nhưng Mark có cảm giác ông đang ở cùng người khác.

“Con đã báo cảnh sát rồi, đúng không? Cả hãng bảo hiểm nữa? Nếu giờ chiếc Vespa xuất hiện, ở trên đường, với động cơ và mọi thứ, họ có thể nghĩ con đang nói dối để vòi tiền bảo hiểm.”

Mark chưa nghĩ tới điều này. Bố cậu hỏi giờ chiếc xe đang ở đâu. Vẫn ở trong bãi đậu ô tô sau trường, Mark nói. Mark đã gọi cho hãng bảo hiểm để cung cấp thông tin, nhưng họ bảo cậu phải đưa nó tới một cửa hàng sửa chữa trước khi họ có thể xem xét nó. Nhưng cậu thấy làm thế thì có chẳng nghĩa lý gì, nếu Yasmin có thể thuyết phục người ta đem trả động cơ. Bất kể người ta là ai. Cậu muốn lấy lại chiếc xe.

Có thể sẽ tốt hơn, bố cậu nghĩ—đơn giản hơn—nếu họ nhận tiền bảo hiểm cho chiếc xe cũ và mua một chiếc xe mới. Như thế thì sẽ dễ. Mark trả lời dứt khoát là cậu không muốn một chiếc xe mới. Cậu muốn lấy lại chiếc xe cũ. Chính cậu cũng không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy kiên quyết như vậy về chuyện này.

Trong lớp vẽ chân dung của cậu, có một người già béo đã làm mẫu trong suốt năm tuần nay. Mark ghim giấy lên giá, cầm chiếc bút chì trên tay, và nhìn vào mẫu. Tại sao cậu lại chọn một khóa học nơi cậu gần như là đứa con trai duy nhất? Tại sao cậu không chọn lớp kỹ thuật gì đó? Lần này người phụ nữ ngồi trên sàn, nên độ hai mươi sinh viên xếp thành hình bán nguyệt đang nhìn xuống cô. Cô trải một tấm khăn trắng xuống sàn, chắc chắn là vì lý do vệ sinh. Cô duỗi thẳng chân, hơi dạng ra, còn hai tay thì chống đằng sau. Ngực và bụng cô sệ xuống. Gương mặt đỏ của cô hơi ngửa ra sau, để lộ hai lỗ mũi.

Trong khi vẽ, Mark thấy lớp mỡ của người phụ nữ ghê tởm nhưng cũng hấp dẫn, cái khối lượng và bề mặt sần như vỏ cam của nó. Cứ mỗi vài phút, cậu lại nhắn tin với Yasmin, cô cũng đến trường ngày hôm nay, chỉ để nhận ra là không có giáo viên nào đứng lớp. Yasmin rất mảnh mai, rất uyển chuyển, rất sinh động. Cô từng có rất nhiều bạn trai. Mark lo lắng về những gì cô nhìn nhận về cậu. Cậu cảm thấy thật mơ hồ khi ở cạnh cô, thật bất an về bản thân cậu. Gọt lại cây bút chì, cậu quyết định sẽ cố gắng nắm bắt tính thô tục của lớp mỡ của mẫu vẽ bằng ít đường nét nhất có thể. Đưa mắt từ mẫu lên giấy, Mark thể hiện những nếp nhăn trên bắp đùi của người phụ nữ, nơi chúng chảy sệ xuống giữa hai chân dưới đáy chậu. Thầy giáo lớp vẽ đứng ngắm tác phẩm của cậu từ đằng sau. “Whoa,” ông nói. “Đáng sợ đấy, Mike.” “Mark,” Mark đáp. Ông thầy xin lỗi. “Thầy sẽ nhớ mọi cái tên trước khi hết kỳ,” ông hứa. Sau đó Yasmin gửi một tin nhắn để báo rằng động cơ đã trở lại trên chiếc Vespa. “Tuyệt, anh yêu em,” Mark nhắn lại.

***

Giờ khi mẹ Mark đã đi, bố cậu rất vui được trở về nhà vào cuối tuần để ở lại với cậu, dù Mark đã trở lại Manchester chỉ để gặp Yasmin. Thứ năm đó, cậu gọi cho hãng bảo hiểm để thông báo động cơ đã xuất hiện trở lại trên chiếc xe và cậu không muốn nộp đơn đòi bồi thường. Bố cậu bảo trước khi đến lấy xe họ phải tới đồn cảnh sát lần nữa để sửa tờ khai, bởi nếu chẳng may cảnh sát kiểm tra hành chính hay nói dại cậu gặp tai nạn thì họ sẽ phát hiện ra cậu đang lái chính chiếc xe được cho là đã mất cắp, và họ có thể buộc tội cậu vì âm mưu lừa gạt công ty bảo hiểm. “Mọi hồ sơ kiểu đấy đều được số hóa,” bố Mark nói. Họ chỉ cần tra biển số xe, và thế là cậu sẽ như một tên tội phạm.

Lần này không có ai chờ ở đồn. Bố Mark có mấy cú điện thoại cần gọi, bước lên bước xuống vỉa hè bên cạnh chiếc Audi của ông, nói bằng một giọng thấp, trong khi Mark giải thích với một viên cảnh sát trẻ và cao rằng chiếc xe mà cậu báo bị phá hoại đã hoạt động trở lại. Viên cảnh sát trẻ ngần ngại; cậu ta có bàn tay trắng và mỏng, dài và có vẻ bồn chồn. Mark thấy bàn tay là thứ khó vẽ nhất trong tất cả. Viên cảnh sát nhấc bút lên rồi lại đặt xuống, bẻ một đốt ngón tay, rồi đưa Mark vào một căn phòng nhỏ với một chiếc bàn đặt ở giữa phòng và để cậu ở đó.

Mười phút sau, một người đàn ông lớn tuổi hơn bước vào và ngối xuống phía đối diện. Ông đặt tờ khai trước đó lên bàn và đặt cả hai tay lên trên, như thể để cố định nó ở đó. Đôi bàn tay của ông nặng và mập thịt. Trán ông nhăn lại và má căng ra trong vẻ tập trung và phật lòng. Mark lo lắng. Cậu muốn gọi cho bố để gọi ông vào và giúp đỡ cậu nhưng cậu biết người đàn ông kia sẽ không cho phép cậu làm vậy. Tin nhắn rung lên trong túi quần nhưng cậu không dám mở ra xem. Viên cảnh sát nhìn lên và ánh mắt họ gặp nhau. “Chuyện này là thế nào?” ông hỏi.

“Dạ?”

“Đầu tiên động cơ biến mất, rồi xuất hiện trở lại. Tôi chưa nghe chuyện gì như vậy.”

Mark lưỡng lự. Cậu cố gắng giải thích, nhưng giọng cậu có vẻ chống chế.

“Tại sao cậu để xe ở trường, rồi sau đó lại bắt xe buýt vào thành phố? Tại sao cô bạn gái cậu lại không ở trường, nếu đấy là trường con bé?”

Mark đáng lẽ nên giải thích rằng cậu ghét phải lái xe qua đường hầm và hai bùng binh lớn. Cậu nhún vai. “Cháu chỉ làm vậy thôi,” cậu nói.

Chiếc áo khoác của viên cảnh sát bó khá chặt quanh lồng ngực vạm vỡ của ông. Ông có vẻ rất mạnh mẽ về mặt thể chất. “Còn một điều tôi chưa hiểu,” ông nói, “là tại sao cậu lại để chiếc xe ở đó khi động cơ bị đánh cắp?”

Mark im lặng.

“Bình thường nhẽ ra phải đưa nó đi sửa, không phải à? Hoặc mang đến chỗ phế liệu. Cậu không nghĩ thế à? Cứ như thể cậu biết cái động cơ sẽ quay trở lại.”

“Cháu chưa gặp chuyện này bao giờ,” Mark lí nhí. Tay cậu đang run. Đúng lúc này bố cậu gõ cửa và mở cửa ra. Ông hỏi ông có thể vào không. Viên cảnh sát bảo không, ông không thể vào và chắc chắn ông không nên gõ cửa trong đồn cảnh sát khi không được gọi. “Cứ chờ trong phòng chờ. Nếu cần tôi sẽ gọi.” Mark cảm thấy chân cậu đang run lẩy bẩy. Cậu ghét chính mình.

“Cậu chưa gặp chuyện này bao giờ,” viên cảnh sát nói, “nhưng nghe vẻ bạn gái cậu sành sỏi lắm nhỉ, đúng không? Cậu để xe ở một nơi dễ thấy và đi chơi với cô ta. Úm ba la nó biến mất. Cô ta bảo cậu chỗ tìm nó. Úm ba la nó ở đấy thật. Không có động cơ. Cậu trình báo vụ trộm và đòi tiền bảo hiểm. Bạn gái cậu bảo đừng lo lắng. Úm ba la động cơ xuất hiện. Tất cả chuyện này là sao? Cô bạn gái biết tuốt của cậu là ai thế?”

Mark chưa bao giờ sợ hãi đến thế. “Tên cô ấy là Yasmin,” cậu nói. Cậu có cảm giác như đang phản bội cô. Cha mẹ cô ấy là người Brazil, cậu giải thích. Họ sống ở ngay phía bên kia Galaxy Shopping. Cô ấy mười bảy. Cậu quen cô được gần một năm. Họ đã hẹn hò được sáu tháng.

“Cô ta có tiền án tiền sự gì không?” Viên cảnh sát rất thẳng thừng. “Hoặc anh em có tiền án?”

Mark không biết phải nói gì. Đáng lẽ phải có ai đó ở đây để bảo vệ cậu, cậu nghĩ, để bảo cậu phải phản ứng thế nào.

“Có lần cô ấy mang theo cần sa,” cậu cẩn thận trả lời, “khi cảnh sát dừng chúng cháu lại. Trên chiếc Vespa. Nhưng cô ấy không bị phạt hay gì hết.”

“Cô ta hút cần?”

“Ai cũng hút cả,” Mark đáp.

“Có cậu nghĩ vậy thôi, cậu bé. Tôi chắc chắn không.”

Mark cũng không. Cậu ghét khói thuốc, trừ lúc ngắm nó cuộn lên từ đôi môi của Yasmin. Vì lý do nào đó mà cậu thấy không thể nói ra điều này.

Viên cảnh sát hỏi họ tên đầy đủ của cô gái, địa chỉ và số điện thoại. Cậu không biết chính xác địa chỉ. Nhưng cậu cho số điện thoại của cô. “Cậu có thể báo trước con bé là chúng tôi sẽ gọi,” viên cảnh sát nói. Rồi ông đuổi cậu ra và gọi bố cậu vào, “để có đôi lời riêng tư,” ông nói.

Ở trong phòng chờ, Mark gửi tin nhắn cho Yasmin để bảo cô rằng cảnh sát muốn gọi cho cô về vụ Vespa. “Anh xin lỗi, nhưng làm sao anh bảo chiếc động cơ trở lại mà không nhắc đến em được?” Tay cậu run đến nỗi nhắn tin cũng rất khó khăn.

“Cảnh sát cho rằng Yasmin là một trong đám phá hoại,” bố Mark nói, khi ông ra ngoài. “Hoặc là dính líu với chúng sao đó.” Ông lái chiếc Audi hòa vào dòng xe cộ. “Nếu không, làm sao bọn nó lại đem trả động cơ khi đã tháo ra để đem bán? Nói thật chứ con cũng thấy ý của họ đấy. Họ không nghĩ con có dính líu, nhưng họ nghĩ con bé đang lừa gạt con.”

Một lúc sau ông nói thêm, “Mà còn chuyện con bé hút cần nữa.”

“Thế thì sao ạ?”

“Ừ thì nó cho thấy một lối sống…”

“Yasmin hoàn toàn trung thực,” Mark đột nhiên hét lên. “Bố biết không, cô ấy bảo với tất cả mọi người ở trường là nếu bọn nó không trả động cơ lại thì cô ấy sẽ đi nói chuyện với cả hiệu trưởng, bởi đấy là chiếc xe của bạn trai cô ấy. Rồi nó xuất hiện lại thật. Đấy không phải lỗi của cô ấy, chẳng phải thế sao? Cô ấy tốt bụng thế cơ mà.”

“Cảnh sát nghĩ ít nhất con bé cũng biết chúng là ai,” bố cậu nói. “Ý bố là, tại sao chúng lại làm theo điều con bé muốn? Chúng quan tâm gì về bạn trai của con bé? Với cả nếu biết thủ phạm là ai thì con bé cũng có trách nhiệm tố cáo với cảnh sát.”

“Cô ấy không quen chúng!” Mark nổi nóng. Bố cậu mới thật kênh kiệu làm sao, sử dụng những từ như là “thủ phạm”! Thật ra là, cậu bảo, bố cậu không thích Yasmin vì cô bé là người nhập cư da màu và bố cô bé làm việc trong một nhà kho. “Bố không biết cô ấy tốt thế nào đâu.”

“Nếu con bé nói thật thì nó không có gì phải lo cả, đúng không?” bố cậu nói.

***

Từ đồn cảnh sát, họ lái sang phía bên kia thành phố, tới trường học của Yasmin. Họ đứng cạnh chiếc Vespa và kiểm tra nó. Trông nó hơi bẩn vì mưa sau một tuần để ngoài trời. Sau đó họ gắn lại biển số. “Đem nó đến thợ,” bố Mark bảo. “Đi thật cẩn thận thôi, đề phòng có gì trục trặc. Bố con mình không cần một vụ tai nạn đâu. Kiểm tra phanh trước, rồi đến tay lái.”

Hôm đó là một sáng tháng mười mát dịu, và khi ngồi lên xe, Mark cảm thấy dễ chịu. Mũ bảo hiểm vẫn còn dưới yên. Thật ngạc nhiên, động cơ nổ máy ngay từ lần đầu tiên sử dụng ắc quy và bộ khởi động, một điều không phải lúc nào cũng xảy ra ngay cả khi cậu cất nó trong ga ra. Mark lái nó từ từ quanh bãi đậu ô tô trong khi bố cậu dõi theo. “Phanh vẫn ăn,” cậu bảo bố cậu và ông đáp lại, “O.K., đi thôi con,” rồi đi bộ về phía chiếc Audi.

Mark hòa vào dòng xe cộ. Giờ cậu mới nhận ra tiếng động cơ to hơn một chút so với trước đây, và cảm giác nó cũng khỏe hơn. Nó chồm lên và gầm gừ khi cậu vặn ga. Cậu cười toe. Rồi cậu nhận ra gương chiếu hậu đã mất. Cũng bực mình, nhưng cậu có thể lái mà không có nó. Cảm giác thật tuyệt khi cậu đi xuyên qua dòng xe cộ trên đường vòng xuyến và rẽ phải sau những cột đèn, hướng về phía Pendlebury. Có làn gió tươi mát từ phía cánh đồng, mờ ảo trong ánh nắng thu, và cậu cảm thấy như hòa mình vào chuyển động của chiếc xe dọc theo con đường chạy giữa hàng rào và bờ cây xanh, với những ngọn đồi thấp um tùm cây cối ở đằng xa. Mọi thứ thật tuyệt. Cậu đang sống lại. Trong lúc rẽ vào xưởng cơ khí, cậu đâm phải một ổ gà, phải phanh gấp lại và quẹt giày trên mặt đường.

***

Sau khi bỏ chiếc xe lại, Mark phải đi bộ một dặm rưỡi về nhà qua vùng nông thôn lầy lội. Cậu nhắn tin cho Yasmin để hỏi xem cô có thể tới nhà cậu và ở lại qua đêm được không. Có lẽ cậu có thể thuyết phục bố cậu tới đón cô nếu cô bắt xe buýt tới được Salford. Rồi họ sẽ tìm được cách để đưa cô tới nhà vào ngày mai. Mark bắt đầu con đường dài leo lên đồi về nhà. Khi điện thoại đổ chuông cậu đoán là cô đang gọi.

“Cậu Paige?” Đó là một viên cảnh sát. “Chúng tôi có một số câu hỏi liên quan đến số điện thoại của cô bạn gái của cậu, thưa cậu Paige.” Một thoáng im lặng. “Có lẽ cậu có thể giải thích cho chúng tôi tại sao số điện thoại đó được đăng ký dưới tên cậu mà không phải là dưới tên bạn gái cậu?”

Tim Mark đập nhanh, như thể cậu bị bắt thóp. Nhưng một lần nữa, có một lời giải thích đơn giản. Khi hai người đi mua điện thoại, Yasmin chưa có giấy tờ tùy thân, mà hóa ra hãng điện thoại lại cần nó cho loại hợp đồng cô muốn, thế nên cậu đã dùng tên và địa chỉ của mình như người bảo lãnh.

Viên cảnh sát hắng giọng. Thêm một lúc lâu im lặng. Rồi anh ta nói, “Vậy chỉ tình cờ là vào đúng cái ngày, ờm, quý cô trẻ đây đi mua điện thoại, cô ta chưa có bất cứ giấy tờ tùy thân nào bên mình mặc dù cô ta biết loại hợp đồng mình muốn và có lẽ đã kiểm tra các yêu cầu trên Internet. Hơn nữa, cô ta chỉ tình cờ đi cùng một người đã có chứng minh thư và đủ ngây thơ để cho cô ta mượn, để giờ nếu có bất cứ liên lạc đáng ngờ nào trên điện thoại của quý cô trẻ đây thì cũng không thể quy kết cho cô ta được.”

Mark im lặng. Cậu không thể tin điều đó.

“Tôi có thể xin số điện thoại của bố cậu không?” viên cảnh sát hỏi.

“Để làm gì?” cậu ấp úng.

Viên cảnh sát mỉa mai. “Nếu tôi hỏi số điện thoại của bố cậu, thì có lẽ đấy là vì tôi muốn nói chuyện với ông ấy.”

“Nhưng các anh vừa mới nói chuyện với bố tôi,” Mark phản đối.

“Vậy thì giờ chúng tôi muốn nói chuyện với bố cậu lần nữa. Nếu cậu không muốn cho thì tôi sẽ tìm ở chỗ khác.”

Mark cho viên cảnh sát số điện thoại và lập tức gọi cho bố cậu. Cậu giải thích cảnh sát sẽ sớm gọi cho ông và tại sao.

“Xe thế nào con?”

“Ổn ạ.”

Bố cậu hỏi Mark xem cậu có muốn ông đến đón cậu không, và Mark bảo cậu muốn ông đến đón Yasmin sau đó. Cậu không muốn ông phải đi lại nhiều.

Bố cậu bảo, “O.K., nếu bố có thời gian. Bố nghĩ tốt hơn bố nên có đôi lời với Yasmin về chuyện này.”

Giờ Mark bắt đầu nhắn tin cho Yasmin về vụ điện thoại. Nhưng nó quá phức tạp cho một tin nhắn. Cậu gọi cho cô, nhưng cô đang ở cùng bạn. Có tiếng cười đằng sau. Cậu cố giải thích. Yasmin chẳng có vẻ gì lo lắng. Nhưng vì lý do nào đó điều đó không khiến Mark vui lên. “Anh đang khiến cuộc sống của em khó khăn quá,” cậu nhắn.

Trong căn nhà trống trải, cậu cố gắng làm theo hướng dẫn mẹ cậu để lại và chuẩn bị thứ gì đó thích hợp để ăn, nhưng sau đó cậu chẳng thiết nữa. Cậu ăn bánh mì nướng phết bơ và nghĩ về cô người mẫu béo ngồi trên tấm khăn trắng để bảo vệ mình khỏi sàn nhà bẩn. Người phụ nữ kia không có vẻ buồn lòng vì béo, hay vì công việc khổ sở mà cô có. Cô luôn có một nụ cười kiểu mèo Cheshire trên gương mặt, như thể cô tự hào rằng mọi sinh viên đều ở đó vẽ cô. Mark nhận ra cậu ghen tị với cô.

Bố cậu đón Yasmin ở trạm xe buýt lúc bốn giờ. Mark ngồi đằng sau với cô trong lúc bố cậu lái. Trên sóng phát thanh, hai diễn giả đang trò chuyện qua điện thoại về World Cup ở Brazil và bố cậu nhận xét với Yasmin rằng sự kiện này là một thời khắc lớn đối với đất nước cô, nhưng Yasmin nói thật ra cô không theo dõi bóng đá. Sau đó bố Mark hỏi cô về truyền thuyết chiếc xe. Đó là từ ông dùng. Yasmin cười và nói rằng sau khi nghe chuyện xảy ra cô đã bù lu bù loa rằng đó là chiếc xe của bạn trai cô. Cô cũng có một chút ngạc nhiên khi chiếc động cơ trở lại. “Cháu đoán chắc cháu nổi tiếng lắm.” Cô cười.

Bố cậu im lặng. Khi về nhà, ông đề nghị cả ba ra vườn uống bia vì thời tiết thật tốt, nhưng Mark chỉ muốn đưa Yasmin vào phòng ngủ. Vài giờ sau đó, bố cậu gọi với lên. Mark biết ơn ông vì ít nhất đã không lên lầu và gõ cửa. Cậu mặc lại quần jean và đi ra ngoài cầu thang, ý thức được mình trông rối bù. “Vì bố sẽ không thấy mặt con nhiều khi Yasmin đang ở đây nên bố sẽ về chỗ bố,” ông nói. Mark để bố cậu ôm cậu, nhưng cậu không thấy nhẹ nhõm như bình thường cậu vẫn thấy khi bố mẹ cậu đi. Khi cậu trở lại phòng ngủ, Yasmin đang mặc quần lót ngồi bên cửa sổ, hút thuốc. Mark nằm lên giường và chăm chăm nhìn trần nhà.

“Anh không thể nói là mẹ anh đã than phiền với thầy hiệu trưởng hay sao à?” cô hỏi.

“Anh xin lỗi,” cậu đáp. Cậu dường như không nói điều gì khác trong mấy ngày nay.

“Bố mẹ sẽ lại bắt em ở nhà vào thứ bảy mất thôi, em sẽ không thể qua đây nữa, ngay cả khi anh lấy lại được cái Vespa.”

Làn khói từ điếu thuốc của cô trôi vào căn phòng. Thật tốt khi mẹ cậu không ở nhà. Bà nhất quyết đòi khách ra đường mới được hút thuốc.

“Fuck fuck fuck fuck fuck fuck fuck,” Yasmin nói.

Sau đó họ xuống nhà, uống bia của bố cậu, và xem TV, nhưng cả hai đều biết họ chỉ đang đợi cuộc điện thoại của cảnh sát. Mark định đọc một cuốn sách về hiện tượng luận nghệ thuật cho một buổi hội thảo hôm thứ hai, nhưng cậu không thể tập trung.

“Em sẽ bỏ anh đi vì chuyện này, đúng không?”

Yasmin có vẻ bối rối. Cô có cái miệng nhỏ ranh mãnh và hàm răng xỉn màu, tóc dày và xoăn, cơ thể của một con chó con. “Vì sao?” cô hỏi.

***

Kể từ khi Mark đến Liverpool, bố cậu có thói quen mỗi thứ ba hoặc thứ tư ông lại đưa cậu ra ngoài đi ăn, hoặc đến quán rượu làm một panh. Mark vẫn đang vẽ người phụ nữ béo. Lần này, cô nằm nghiêng, gối đầu lên khuỷu tay. Cô mang theo ba tấm đệm màu đỏ để nằm. Bố cậu đưa cậu tới một nhà hàng Thái. “Cảnh sát đã gọi cho Yasmin chưa?” ông hỏi.

“Chưa ạ,” Mark đáp.

“Con bé có lo lắng không?”

“Cô ấy đang bắt đầu hy vọng họ sẽ không gọi.”

Bố Mark bảo ông thích Yasmin. Ông ngần ngại. “Nhưng hai đứa sẽ không có tương lai thực sự, đúng không? Ý bố là các con đến từ hai thế giới khác nhau.”

Mark vẫn cúi mặt vào món cà ri.

“Bố sẽ không ngạc nhiên nếu cuối cùng con bé biết ai đã lấy cái động cơ,” ông nói.

“Cô ấy không biết.”

“Không phải lỗi của con bé nếu nó biết, đúng không? Con bé có vẻ giống kiểu con gái có thể sa vào những vòng tròn như vậy.”

“Nhưng cô ấy không biết! Sao bố không tin con?”

Bố Mark hỏi khi nào cậu có thể lấy chiếc Vespa về.

“Chiều thứ sáu.”

Cô phục vụ mang thêm một phần cơm. Bố Mark cố gắng tìm chuyện để nói, hỏi về trường đại học, về những kế hoạch tương lai của cậu, về mẹ cậu, về nhà hàng, cố thân thiện, hoặc cố tỏ ra ông thân thiện, nhưng Mark không muốn nói chuyện. Bố cậu trở nên mất kiên nhẫn; ông muốn hai người có một khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau. Mark nhận thức rõ điều đó, nhưng cậu không thể giúp bố cậu, ngay cả khi cậu muốn.

“Con chắc con không muốn ăn chút mỳ chứ?” bố cậu hỏi. “Món đó ở đây rất ngon.”

Mark tựa cằm lên hai bàn tay và nhìn bố cậu tự rót chút rượu cho mình. “Có lẽ tương lai của con là trở thành một gã béo ị,” cậu nói. “Bọc trong một lớp mỡ ghê tởm.”

Bố cậu có vẻ lúng túng. “Con có ăn gì mấy đâu,” ông nói. “Chỉ cần chơi thể thao một chút.”

***

Hôm thứ ba cảnh sát gọi cho Yasmin để thông báo rằng cô được mời đến đồn cảnh sát gần nhà vào sáng thứ sáu. Cùng với bố mẹ cô.

“Chúc may mắn,” Mark nhắn tin. Cậu tin chắc rằng đó là lỗi của cậu. Nếu cậu không nói với Yasmin nơi cậu để xe vào cái ngày chiếc Vespa biến mất, nếu cậu nói cậu để xe ở trạm xe buýt, ví dụ thế, thì cô đã không phải cố giúp lấy lại chiếc động cơ, và điều này đã chẳng xảy ra. Mình mới rắc rối làm sao, cậu nghĩ. Mình nên giống như người phụ nữ béo kia, chẳng cần quan tâm quái gì về cặp mông lớn và đám mỡ ngồn ngộn của mình. Trang Facebook của mẹ cậu giờ toàn ảnh bà và vây quanh là đám trẻ em da đen độc da bọc xương. Bà bảo bà không thể đi chạy nơi bà đang ở vì cảm giác không an toàn.

Trên chuyến tàu trở về nhà buổi sáng hôm thứ sáu, Mark mua một chiếc sandwich gà tây từ xe đẩy, sau đó là khoai tây chiên và Coca. Lúc này đây Yasmin đang ở đồn cảnh sát, cậu nghĩ, vì mình. Từ Manchester, cậu bắt một chuyến xe buýt tới Pendlebury, sau đó là một cuốc bộ dài tới xưởng cơ khí.

Bác thợ bảo rằng đám phá hoại đã lắp lại động cơ một cách hoàn hảo. Chiếc xe vẫn hoạt động tốt. Bác đã lắp gương và đèn phanh mới, thay bộ lọc dầu, và kiểm tra hệ thống phanh. Trong khi bác thợ nói, Mark nhìn lên một tấm lịch treo trên đầu cậu có hình một cô gái mặc độc một chiếc áo khoác đen đang giấu mình sau một chiếc mô tô và tựa cặp vú nhọn của cô lên yên xe. Cô ta có mái tóc xoăn như của Yasmin. “Bảy mươi tám bảng,” bác thợ nói.

Mark lái chiếc Vespa về nhà. Nó rền rĩ nghe dễ chịu trên con dốc cuối cùng. Lái xe luôn đem lại một cảm giác hạnh phúc về tự do và quyền lực, và biến mất ngay khi cậu bỏ mũ bảo hiểm ra. Có lẽ cậu nên đội nó mọi lúc, cậu nghĩ. Cậu vào nhà và rã đông một chút súp mẹ cậu để lại cho cậu. Tại sao Yasmin chưa trả lời tin nhắn? Cậu mất kiên nhẫn và gọi cho cô, dù cậu biết cô thích cậu nhắn tin hơn. Điện thoại của cô tắt máy. Tại sao? Cô không nhận ra cậu đang lo lắng sao? Cậu định viết một bài luận cho lớp vẽ chân dung về những bức vẽ cậu đã hoàn thành; cậu lôi các bức vẽ ra khỏi ống đựng rồi trải chúng lên bàn phòng khách. Bức thứ nhất tập trung chủ yếu vào sự đồ sộ của cơ thể. Có quá nhiều chi tiết, rất nhiều bóng và nét chéo lên đậm nhạt. Gần đây hơn, cậu đang cố thể hiện điều gì đó về khuôn mặt so với cơ thể. Nó không xinh, nhưng là một khuôn mặt đẹp. Cái miệng kia trông thoải mái và mềm mại, không như miệng của cha mẹ cậu. Nếu những thứ này có thể diễn đạt bằng lời thì hội họa sẽ chẳng còn ý nghĩ gì nữa, Mark nghĩ. Rồi cậu bứt rứt đến nỗi cậu chạy ra khỏi căn nhà và trèo lên chiếc Vespa. Cậu mang theo chiếc mũ bảo hiểm sơ cua, móc vào đằng sau.

Cậu đã tới đường vòng xuyến khi điện thoại reo. Mark có một nguyên tắc nghiêm ngặt là không bao giờ xem điện thoại khi đang trên đường. Cậu phá vỡ nó. Giữa hai làn giao thông đông đúc, cậu thò tay vào túi. Suy cho cùng, nếu không phải để phá vỡ nguyên tắc thì cậu đặt âm lượng chuông ở mức tối đa làm gì? Với bàn tay phải của cậu buông khỏi tay ga, chiếc xe chậm dần và lắc lư. Giữ điện thoại trong tay, cậu tóm lấy tay lái và tăng tốc một chút, ý thức được chiếc buýt đằng sau. Cậu cố nhìn màn hình, nhưng ánh nắng quá chói. Cậu phải giữ nó ở ngay trước kính mũ. Chiếc xe đụng phải lề đường và lắc lư lần nữa. Chiếc buýt kéo còi và rẽ ngoặt. Rồi cậu ngã, chiếc xe đè lên người cậu và mũ bảo hiểm đập cộp trên vỉa hè.

Mark nằm bất động một lúc, cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra, sau đó một cô gái trạc tuổi cậu tới bên cạnh, hỏi xem cậu có ổn không. Có vẻ cậu ổn. Chân cậu đau, cậu nghĩ, nhưng cậu chắc chắn vẫn ổn. Tạ ơn Chúa. Hai người đàn ông bước tới. Họ dựng chiếc xe lên và dắt nó ra khỏi làn đường. Chiếc mũ bảo hiểm sơ cua vẫn còn ở đó. Mark ngồi xuống vỉa hè và bỏ mũ ra. “Cảm ơn,” cậu nói. “Tốt hơn tôi nên ngồi lại một lúc.” Đầu gối cậu nhức. Khi đã qua cơn sốc, cậu không tìm được chiếc điện thoại của mình. Nó không ở trong túi; nó không ở trên vỉa hè; nó không ở rãnh thoát nước hay trên mặt đường. Giờ thì cậu thực sự ghét chính mình.

***

Khi Yasmin rời khỏi trường lúc bốn giờ, Mark đã chờ gần một tiếng. Cậu đã nghĩ cô sẽ tan học lúc ba giờ ba mươi. Dòng người luồn lách trên con đường đằng sau cậu, và những đám mây trôi qua trên bầu trời ẩm ướt. Một cơn gió liên tục thổi tới trong cái ngày mà cậu không cảm thấy mình là một phần trong đó. Cậu không hề cảm thấy mình là một phần của thế giới. Tất cả những gì cậu có là chiếc Vespa. Ơn Chúa cậu chưa làm hỏng nó. Bỗng tiếng chuông vang lên, và gần như ngay lập tức lũ trẻ bắt đầu ùa ra ngoài. Cậu ngồi dậy. Sau một lúc Yasmin xuất hiện, nhưng dĩ nhiên cô đi cùng đám bạn, Sandy, Mike, Ray, và Georgina. Yasmin thấp nhất trong nhóm, tóc cô rối tung. Nhưng hôm nay cô ăn mặc thông minh hơn so với mọi ngày. Cô thậm chí còn mặc váy, áo khoác, áo sơ mi cài cúc. Vì đám cảnh sát, chắc chắn. Một toán học sinh khác vội vã lướt qua. Họ đang cười, nghiêng ngả, chuyền tay nhau giấy gói thuốc lá. Mark lập tức nhận ra Yasmin đang vui vẻ. Cô đang cười toe toét. Cả năm người đều vui vẻ bên nhau, châm thuốc lá, vào cuối tuần học.

Họ bước qua cổng và nhìn thấy cậu.

“Hi, Marky,” Yasmin nói. Cô luôn có chút ngầu khi có những người khác xung quanh. Họ đứng cạnh chiếc Vespa. “Bọn em đang về nhà, anh đi cùng không?”

Cô ám chỉ căn nhà bỏ hoang với cửa sổ vỡ, đằng sau con kênh. Họ sẽ hút cỏ.

“Mọi chuyện thế nào?” Mark hỏi. “Sáng nay ấy? Anh bị mất điện thoại. Anh không biết gì hết.”

Yasmin cười toe. “Ổn cả. Không phải lo.”

“Nhưng—”

“Yazzy bảo họ biến mẹ họ đi.” Georgina cười. Con bé có điệu cười chế giễu.

“Hỏi họ có cần phụ tùng sơ cua nào cho đám xe màu xanh to kềnh của họ không,” Ray nói. “Phải không, Yaz? À mà…” Cậu cúi xuống nhìn động cơ của chiếc Vespa.

“Anh có đi không?” Yasmin hỏi lại. “Sao anh lại mất điện thoại thế?”

“Không,” Mark đáp.

“Ồ, thôi mà!”

“Sue với Jan cũng đến đấy,” Georgina. “Có lẽ cả Lisa nữa. Anh biết con bé chết mê anh mà.”

Mark ngồi lên chiếc Vespa. “Không.”

Đột nhiên cậu nhận ra tất cả bọn họ đều biết rất rõ ai đã lấy chiếc động cơ.

“Anh định làm gì à?” Yasmin nhăn nhở hỏi. Như thể suy nghĩ cậu có điều gì cần làm thật là buồn cười.

Mark bảo không có gì. Cậu đã lo lắng rất nhiều về cô.

“Đi nào,” Mike gọi. Sandy và Ray đã bắt đầu bước đi.

“Làm sao em đến chỗ anh được,” Yasmin hỏi, “nếu chúng mình không đi cùng nhau? Thôi mà. Một điếu thôi rồi chúng mình về nhà.”

“Không.”

“Anh có ổn không?” Yasmin hỏi. “Chiếc xe vẫn O.K. chứ?”

Mark cố nở một nụ cười. “Anh thật sự vui vì mọi chuyện với cảnh sát vẫn ổn.”

Yasmin cười. “Ôi họ có biết gì đâu. Cả bố cũng đứng về phía em nữa. Họ chỉ muốn dọa em thôi.”

“Chiếc xe vẫn tuyệt,” Mark nói. “Gặp em sau nhé.”

“Nhưng làm thế nào chúng mình liên lạc được, nếu anh mất điện thoại rồi ấy? Em đã bảo bố mẹ là em sẽ ra ngoài tối nay. Chúng mình gặp nhau được không?”

Ngồi trên chiếc Vespa của mình, Mark cao hơn cô một chút. Cậu không trả lời. Đầu gối cậu đang đau nhức. Yasmin ngoái lại để không mất dấu những người khác, rồi quay lại phía cậu. Đôi mắt cô tìm đôi mắt cậu. Cô nhẹ mím môi, có lẽ một nụ hôn, có lẽ một cái bĩu môi thiếu kiên nhẫn. Cô định làm gì? Mark đội mũ bảo hiểm lên và vặn chìa khóa. Chiếc xe nổ máy. Cậu xoay người lại một chút, vỗ nhẹ lên yên sau, và chỉ vào chiếc mũ sơ cua.

Yasmin vẫn còn do dự. “Hey, bọn mày!” cô hét lên. Đám bạn cô đã băng qua đường.

Mark rồ ga và gạt chân chống. Cậu quay xe ra đường. Yasmin đứng cạnh cậu và đang hét điều gì đó về thời gian và điện thoại trong tiếng ồn của động cơ. Cậu lắc đầu. “Trèo lên, đồ ngốc,” cậu hét. Cậu vẫn đang lắc chiếc mũ sơ cua. “Đi nào, trèo lên.” Cậu rồ ga mạnh hơn. Yasmin túm lấy chiếc mũ và gỡ nó ra.

Ngay khi cánh tay cô vòng qua eo cậu, Mark phóng đi. Con đường đông đúc hơn trong giờ cao điểm, nhưng cậu vẫn lái nhanh hơn thường lệ. Cậu len lỏi giữa đám ô tô. Cậu tăng tốc và phanh cứng. Thật tuyệt khi cảm nhận được cô bị ném vào người cậu, rồi văng ra. Cô ôm cậu chặt hơn. Khi đã ra khỏi đường vòng xuyến vào vùng nông thôn, Mark tăng tốc lên gần tám mươi. Yasmin đang hét gì đó. Cậu thậm chí còn chẳng cố nghe xem cô nói gì. Cậu đánh võng từ bên này sang bên kia đường. Có lẽ cậu đang làm cô sợ. Mark tưởng tượng đang lái xe với cô người mẫu béo ngồi sau, trần truồng, tạo dáng, hoàn hoàn thư giãn trong khi cậu buộc chiếc xe chạy nhanh nhất có thể. Đó sẽ là một thứ gì đó để vẽ. Phóng lên quả đồi cuối cùng, cậu đang định qua đường để rẽ phải vào lối vào nhà thì thấy một chiếc ô tô đang tới gần đằng sau qua gương chiếu hậu. Mẹ nó. Cậu phanh lại định cho nó vượt lên, rồi đổi ý, tăng tốc, và lái thẳng qua căn nhà của họ, lên con dốc bên kia ngôi làng, về phía những ngọn đồi um tùm cây cối và đường chân trời. ♦

Bản dịch © 2015 Nguyễn Huy Hoàng

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on September 29, 2015 by in Truyện and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: