James Tate (1943–2015) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải William Carlos Williams năm 1991, giải Pulitzer cho thơ năm 1992, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1994, và giải Wallace Stevens năm 1995. Ông dạy ở Đại học Massachusetts Amherst từ năm 1971 cho đến khi qua đời.
Lúc nửa đêm tôi ra ngoài để ngắm
trăng rằm. Đàn dơi đang tiệc tùng với đám muỗi.
Ngoài cánh đồng một con sói hú. Cánh đồng
được tắm trong một ánh sáng vàng dịu, và tôi có thể
thấy nó, đầu ngửa ra sau, như một giọng tenor đầy đam mê
trong một vở opera kỳ lạ. Tôi muốn hú cùng nó, nhưng
tiếng hú của tôi yếu ớt. Tôi bước chậm và lặng lẽ
về phía nó. Nhiều lần dơi sà xuống sát rạt
mặt tôi. Máu tôi chảy rần rần. Con sói
thấy tôi và tiếp tục hú. Tôi đóng băng trong dấu chân
của mình. Nó thật đẹp. Khúc ca của nó kể một
câu chuyện cổ về bi thương và đau buồn. Tôi bắt đầu
thút thít. Và nó biến thành tiếng rít. Rồi tôi
gào lên và khóc. Kiểu thổn thức, với
một vài tiếng nấc và nghẹn. Đầu tôi ngửa ra,
tôi bắt đầu tru. Và tôi không thể ngừng tru, nó
cảm giác thật tuyệt. Tôi đã đánh thức cả khu phố,
và giờ họ cũng bắt đầu tru.
James Tate, “Ancient Story,” The New Yorker (December 9, 2002 Issue).
Copyright © 2002 by James Tate | Nguyễn Huy Hoàng dịch.