Truyện ngắn của Haruki Murakami. Nguyễn Huy Hoàng dịch từ bản tiếng Anh “Concerning the Sound of a Train Whistle in the Night, or On the Efficiency of Fiction” trong Michael Emmerich ed., Short Stories in Japanese: New Penguin Parallel (New York: Penguin Books, 2011).
Về tiếng còi tàu trong đêm, hay là về hiệu quả của câu chuyện
Cô bé hỏi cậu bé. “Cậu yêu tớ nhiều như nào?”
Cậu bé nghĩ một lúc, rồi khẽ trả lời. “Nhiều như tiếng còi tàu trong đêm.”
Cô bé yên lặng chờ cậu tiếp tục. Nhất định phải có chuyện gì đằng sau.
“Có một lần giữa đêm, tớ chợt thức giấc,” cậu bé bắt đầu kể. “Tớ không nhớ chính xác lúc mấy giờ. Chắc là hai hay ba, tầm đấy. Mấy giờ cũng không quan trọng đến thế. Giữa đêm, chỉ một mình tớ, xung quanh chẳng có ai. Cậu hình dung được không? Chỉ toàn là bóng tối, chẳng thể thấy được gì. Chẳng thể nghe được gì. Tiếng kim đồng hồ tích tắc đếm giờ cũng không. Có lẽ đồng hồ đã chết. Rồi đột nhiên tớ cảm thấy như mình bị cô lập, bị chia cách, xa xôi đến không ngờ, với mọi người tớ biết, với mọi chỗ tớ quen. Tớ nhận ra chẳng ai trong thế giới rộng lớn này yêu thương tớ nữa, chẳng ai bắt chuyện với tớ, tớ đã trở thành kiểu người mà chẳng ai muốn nhớ đến. Tớ có thể cứ thế biến mất mà chắc không ai để ý. Tớ có cảm giác như mình bị nhốt vào một cái hộp sắt dày và chìm sâu xuống đáy đại dương. Sức ép khiến tim tớ đau nhói, cảm giác như cơ thể tớ bị xé toạc làm đôi. Cậu có hiểu không?”
Cô bé gật đầu. Cô bé nghĩ có lẽ mình cũng hiểu.
Cậu bé tiếp tục. “Đó có lẽ là một trong những trải nghiệm đau đớn nhất trong cuộc đời con người. Buồn và đau đớn đến mức tớ chỉ muốn cứ thế chết đi. Không, không phải cứ thế. Nếu cứ để như thế thì không khí trong hộp sẽ cạn dần rồi tớ chắc chắn sẽ chết. Nó không chỉ là ẩn dụ. Đó là ý nghĩa của việc tỉnh giấc một mình trong đêm. Cậu vẫn hiểu chứ?”
Cô bé im lặng, gật đầu. Cậu bé dừng lại một lúc.
“Nhưng rồi lúc đó tớ lại nghe được tiếng còi tàu từ rất xa. Thật sự rất xa, cái tiếng còi ấy. Tớ còn chẳng biết đường ray nằm ở chỗ nào. Tiếng còi xa như thế đấy. Nó mơ hồ đến mức như nghe như có như không. Nhưng chắc chắn đó là tiếng còi tàu. Chắc chắn là thế. Tớ nằm yên trong bóng tối, cố lắng tai nghe. Rồi tớ nghe thấy nó lần nữa. Tim tớ ngừng đau. Kim đồng hồ bắt đầu chạy. Cái hộp sắt từ từ nổi lên mặt biển. Tất cả là nhờ tiếng còi bé nhỏ đó. Tiếng còi mơ hồ như có như không đó. Tớ yêu cậu, nhiều như tiếng còi tàu trong đêm.”
Câu chuyện ngắn ngủi của cậu bé đã hết. Đến lượt cô bé kể câu chuyện của riêng mình. ♦
Bản dịch © 2015 Nguyễn Huy Hoàng.
Mình rất thích cách viết của Murakami, tuy không phải truyện nào cũng thích. Những người đã theo đọc tiểu thuyết, truyện ngắn và truyện dài của Murakami đều sẽ cảm nhận được sự kìm nén, sự bùng nổ, dòng chảy của nhịp điệu cảm xúc và khả năng nhìn xuyên thấu hành vi con người qua những câu chuyện ông kể. Bạn dịch rất hay và rất đúng với chất văn của Murakami. Bạn dịch thêm để mọi người được đọc nhiều hơn nhé.
Cám ơn vì bản dịch! :)
xin cảm ơn, bạn dịch thật tuyệt vời.
Hi vọng sẽ thấy thêm nhiều bản dịch truyện ngắn Haruki nữa :) Bạn dịch thật tuyệt vời!
Pingback: Một nickname hoặc một từ ngữ mà bạn ấn tượng. (Phần 2) - Trải Nghiệm Sống