Deb Olin Unferth (sinh năm 1969) là nhà văn người Mỹ và phó giáo sư ngành sáng tác tại University of Texas at Austin. Truyện cực ngắn “Husband” được đăng trên Blog “Flash Fridays” của tạp chí Tin House ngày 11 tháng 12, 2015.
Nếu sau này bạn có một ông chồng cũ, người ban đầu viết, rồi không viết, rồi lại viết cho đến vô lý, rồi từ chối viết, từ chối nhận thư từ bạn, từ chối thừa nhận bạn theo bất cứ cách nào, phủ nhận bạn tồn tại, rồi lại viết, lần này thì viết một cách giận dữ, rồi ít giận dữ hơn, rồi lại giận dữ, rồi dừng viết hoàn toàn, không phải không có lời tuyên bố cuối cùng – anh ta đã tự làm khổ mình bằng cách viết cho bạn, bạn không nên mong đợi thư từ anh ta lần nữa – và nếu mỗi lần bạn bị lừa dối bởi điều này, lấn cấn giữa việc anh ta hoặc không viết hoặc viết, chênh vênh trên một vách đá, chờ được xem, muốn được biết, rằng thế này: anh ta sẽ không viết? anh ta sẽ viết? cho đến khi một chút thời gian trôi qua mà anh ta không viết, và bạn từ từ lùi lại một bước, và một chút thời gian nữa trôi qua, và bạn lùi thêm một bước nữa khỏi vách đá mà bạn nghĩ chắc chắn sẽ lấy đi cuộc sống của bạn, và một bước nữa, và vài bước nữa, cho đến khi bạn thấy mình trên một con đường bước về hướng khác. ♦
Bản dịch © 2016 Nguyễn Huy Hoàng.
Nếu truyện này bắt đầu bằng “If you should have an ex-wife…” thì bạn dịch có khá hơn không nhỉ :D. Coi tớ dịch đây:
Nếu bạn có một gã chồng cũ, người thoạt tiên thì viết cho bạn, rồi không viết, rồi lại viết cho tới vô nghĩa, rồi lại từ chối viết, từ chối mọi liên lạc của bạn, từ chối thừa nhận bạn theo bất cứ cách nào, phủ nhận sự tồn tại của bạn, rồi lại viết, lần này thì giận dữ, rồi bớt giận dữ, rồi lại giận dữ, rồi ngừng hẳn không viết gì nữa, không phải là không tuyên bố một lần cuối – anh ta tự làm khổ mình khi viết cho bạn, bạn không nên chờ tin từ anh ta nữa – và nếu mỗi lần bạn bị đánh lừa bởi điều này, rất lấn cấn bởi việc viết hay không viết của anh ta, như bị đẩy đến rìa của một vách đá, chờ để xem, rất muốn biết, thì là thế này: bạn tự hỏi anh ta sẽ không viết? anh ta sẽ viết? cho tới khi một chút thời gian trôi qua mà anh ta không viết, và bạn từ từ lùi lại một bước, và một chút thời gian nữa trôi qua, và bạn lùi thêm một bước nữa khỏi cái vách đá mà bạn nghĩ rằng rơi khỏi đó là hết đời, và một bước nữa, và một vài bước nữa, cho tới khi bạn nhận ra rằng mình đang bước đi trên một con đường khác.
Nói chung cưới nhau thì nhanh chớ mà ly dị thì là một câu chuyện rất mệt mỏi, khéo phải 500 stages ấy chớ.