Photo by Sue Manus
Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Nó hẳn là có lý do để giấu
Bao bất ngờ của mình với chúng ta,
Và lý do đó chắc hẳn là có liên quan
Đến lòng trắc ẩn hoặc sự ác ý.
Tôi biết hầu hết chúng ta đều sợ nó,
Và đó nhất định là vì sao
Chúng ta chưa bao giờ giới thiệu mình với nhau,
Dẫu là hàng xóm
Chạm mặt nhau thường xuyên
Ngẫu nhiên rồi đứng đó
Không nói nên lời và xấu hổ,
Trước khi vờ sao nhãng
Trước mấy đứa trẻ đi bộ đến trường,
Con bồ câu mổ vỏ bánh pizza
Cạnh một chiếc xe tang chở đầy hoa
Đậu trước nhà thờ nhỏ màu xám.
Charles Simic, “The Future,” New and Selected Poems, 1962-2012 (Houghton Mifflin, 2013).
Copyright © 2012 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.